Polaroid
Ảo Tưởng Hôn Nhân

Ảo Tưởng Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324655

Bình chọn: 9.00/10/465 lượt.

hành thật ức hiếp người thái quá mà!

Lời giải thích của Trịnh Tuyết Thành là không cẩn thận thao tác nhầm trên điện thoại:

- Chẳng trách mà dạo này anh chẳng nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của em!

Giang Yến Ni cảm thấy nhục nhã đến chết đi được. Trịnh Tuyết Thành còn dám

nhắc đến chuyện tin nhắn chúc ngủ ngon. Từ trước đến giờ đều là cô gửi,

anh ta nhận. Anh ta không bao giờ chủ động nhắn tin chúc cô ngủ ngon.

Giang Yến Ni thật sự bực bội.

Cô không buồn chất vấn Trịnh Tuyết Thành nữa. Ở văn phòng, Trịnh Tuyết

Thành có việc tìm cô, gọi cô mấy lần, mọi người giương mắt nhìn Giang

Yến Ni, biết cô đã nghe thấy nhưng cô không mở miệng trả lời.

Trịnh Tuyết Thành cảm thấy rất bối rối, Giang Yến Ni làm vậy quá mức lộ liễu.

Buổi chiều lúc thu dọn bàn làm việc, Trịnh Tuyết Thành liền ném chìa khóa xe về phía Giang Yến Ni, nói:

- Giang Yến Ni, cô đừng về nhà vội, chúng ta đến chỗ tổng giám đốc Trương xem sao, tại sao kì hạn công trình lại kéo dài như vậy, còn không chịu

đưa tạm ứng nữa chứ.

Trịnh Tuyết Thành tỏ vẻ nghiêm túc như làm

việc công. Nhưng chẳng đợi anh ta nói hết, Giang Yến Ni đã xách túi, nện gót giày cao gót xuống sàn, kiêu ngạo đi ra khỏi cửa, hoàn toàn coi anh ta như không khí.

Nhưng Giang Yến Ni không đắc chí được bao lâu. Cô vừa mới chặn được một chiếc taxi thì phát hiện ra cái túi của mình

bị ai đó kéo lại.

Ngoảnh đầu lại nhìn hóa ra là Trịnh Tuyết Thành.

Trịnh Tuyết Thành chẳng nói chẳng rằng giữ chặt lấy Giang Yến Ni, kéo cô lại xe của mình rồi đẩy cô vào trong xe.

Không thể phản kháng được, giả vờ lạnh nhạt cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì Trịnh Tuyết Thành chẳng buồn để ý đến vẻ lạnh nhạt của Giang Yến Ni,

chỉ mải mê đóng cửa xe lại, khởi động xe và bật nhạc.

Trịnh Tuyết Thành dẫn Giang Yến Ni đến một cửa hàng cơm rách nát. Trịnh Tuyết Thành nói

mặc dù xập xệ nhưng quán này có món lưỡi vịt om rất ngon, bảo đảm cô ăn

xong sẽ giãn nở mạch máu, nước mắt tuôn rơi.

Khuôn mặt Trịnh Tuyết Thành lúc kể chuyện cười trông hài hước đến kì lạ, vì vậy Giang Yến Ni hận mình không thể phẩy tay bỏ đi.

Trịnh Tuyết Thành là một người sành ăn. Ở thành phố này chưa đầy một năm mà

anh ta đã biết hết những món ăn ngon ở đây. Có một số người bẩm sinh đã

có khả năng đánh giá những món ăn ngon, bởi vì bọn họ “thèm”.

Thèm đồ ăn ngon, thèm quyền lực, thèm đàn bà.

Cửa hàng rất đông người, khó khăn lắm mới tìm được một cái bàn trống. Khách ở cái bàn trước mặt vừa đi xong, thế nên bát đũa vẫn chưa được thu dọn. Giang Yến Ni nói với phục vụ:

- Mang cho tôi bát cơm với!

Cô nghĩ ăn nhanh cho xong rồi còn đi. Cô biết cô còn ở trước mặt Trịnh

Tuyết Thành một giây thì cô sẽ mất đi một phần trăm chiến thắng.

Trịnh Tuyết Thành nói:

- Đợi thêm tí nữa hãy gọi, giờ cơm chưa chín đâu!

Giang Yến Ni không thèm đếm xỉa đến anh ta, cố chấp gọi phục vụ mang cơm đến. Cơm vừa mang lên, Giang Yến Ni liền và một đũa vào miệng:

- Oái, quả nhiên là còn sống!

Trịnh Tuyết Thành nói:

- Anh bảo rồi, em đừng ăn. Cái bàn ban nãy thức ăn ăn hết sạch, chỉ có

mỗi bát cơm là không động đến, chắc chắn là bị sống. Em không thấy cái

nồi cơm kia hết sạch rồi à, chắc chắn đây là cái nồi cơm vừa mới được

thổi vội vàng.

Trịnh Tuyết Thành lúc này khiến cho Giang Yến Ni

có cảm giác giống như một điệp viên nào đó trong một bộ phim điện ảnh mà cô từng xem. Người điệp viên mất đi kí ức ấy đã ngơ ngác tự hỏi:

- Tại sao mình có thể ghi nhớ biển số của ít nhất bảy chiếc xe ngoài nhà hàng nhỉ?

Sau đó, Trịnh Tuyết Thành đột nhiên đưa tay ra, xoa xoa đầu Giang Yến Ni, dịu dàng nói:

- Đồ ngốc!

Trịnh Tuyết Thành thỉnh thoảng cũng dịu dàng đến ngạc nhiên. Giang Yến Ni cố

tỏ ra lạnh lùng thế nhưng các cơ trên mặt cô đều thả lỏng hết cả.

Hôm nay, Giang Yến Ni đã được ăn món ăn lưỡi vịt có khả năng “khơi gợi tấm

lòng son” trong truyền thuyết, quả nhiên là mùi vị vô cùng thơm ngon,

béo mà không ngấy.

Trịnh Tuyết Thành liên tục gỡ những phần ngon

bỏ vào bát của Giang Yến Ni. Lúc này Giang Yến Ni có còn ghi nhớ cái

danh sách “chặn cuộc gọi” không? Cô chỉ mải mê ăn mà chẳng còn nhớ đến

chuyện đó nữa.

Sau khi ăn, Trịnh Tuyết Thành lại trở lại là một người tình nóng bỏng.

Nhà của Giang Yến Ni là chiến trường của anh ta, anh ta biết tận dụng từng

đồ dùng trong nhà cô để cho cuộc mây mưa của mình trở nên hoàn hảo.

Trên xô-pha, bàn ăn, sàn nhà... tất cả những chỗ này đều là bình thường.

Trịnh Tuyết Thành còn làm tình cả ở trong nhà bếp. Ôi trời, trong nhà bếp có

một cái cửa sổ rất to, hơn nữa lại chẳng có gì che đậy. Thế nhưng Trịnh

Tuyết Thành lại thích nhất những nơi không được che đậy. Anh ta đặt

Giang Yến Ni lên bàn bếp, lưng của cô đập vào một cái cán chảo đau

điếng.

Anh ta muốn Giang Yến Ni phải rên lên. Giang Yến Ni biết

rõ hàng xóm ở bên cạnh có thể nghe thấy nhưng cô vẫn phải rên lên, không rên sẽ khiến cho Trịnh Tuyết Thành không vui. Cuối cùng cô vẫn phải rên lên, bởi vì Trịnh Tuyết Thành giống như một đoàn tàu xình xịch lao đến. Thế là Giang Yến Ni bị cuốn vào sự cuồng dại ấy, toàn thân cô nóng rực

lên như