Old school Swatch Watches
Ảo Tưởng Hôn Nhân

Ảo Tưởng Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324435

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

h thú chút nào mà còn cảm

thấy đau đớn nữa.

Thế nhưng hết đau rồi thì cảm giác lại khác,

cái cảm giác sung sướng như khiến cho người ta đạt đến đỉnh cao của sự

khoái lạc cuối cùng cũng tìm đến. Giang Yến Ni cảm thấy bản thân mình

đang dần dần thích nghi với phong cách của Trịnh Tuyết Thành. Cô nghĩ

người đàn ông này chắc cả ngày phải xem nhiều phim cấp ba lắm. Cuối cùng thì Đổng Du cũng tuyên bố sẽ kết hôn.

Bởi vì nhà mới sẽ được trả tiền đúng hạn, tiếp theo đó là sửa chữa, chuẩn bị đặt tiệc cưới và kì nghỉ trăng mật.

Thực ra nói đến căn hộ này có rất nhiều người không hiểu, bởi vì lần đầu

tiên phải nộp 190 nghìn tệ, Bác Đạt Vĩ đã bỏ ra 120 nghìn tệ, Đổng Du bỏ ra 70 nghìn tệ, thế nhưng trên giấy tờ nhà chỉ để tên của Bác Đạt Vĩ.

Điều càng đáng nói hơn là, căn nhà này thuộc tài sản hôn nhân. Giang Yến Ni đã từng nhắc nhở Đổng Du:

- Bác Đạt Vĩ háo hức muốn lấy cậu, thế mà tại sao phải chờ đến khi lo xong thủ tục nhà cửa mới cầu hôn với cậu?

Đổng Du chẳng muốn cân nhắc đến vấn đề tẻ nhạt này:

- Ghi tên ai mà chả như nhau. Tớ ở trong căn nhà này, ai vào đây mà đuổi tớ đi được?

Việc Đổng Du thích làm nhất là đóng giả làm “hổ giấy”, hi vọng mọi người đều nghĩ rằng cô ấy rất mạnh mẽ.

Sau đó, cô bắt đầu tu sửa nhà cửa, đương nhiên tiền sửa chữa cũng là do cô

bỏ tiền túi ra, bởi vì Bác Đạt Vĩ chẳng còn đồng nào nữa.

Ngoài việc sửa chữa nhà cửa còn có một việc quan trọng hơn phải hoàn thành, đó là đi vá màng trinh.

Cô nhờ Giang Yến Ni giới thiệu bệnh viện nào tương đối đáng tin cậy nhưng

Giang Yến Ni từ chối nghe ngóng những thông tin vớ vẩn này, vậy nên đá

bóng sang cho Thẩm Anh Nam. Thẩm Anh Nam lúc này đang đắn đo xem nên mua quần áo đẹp và hẹn hò với trai hay nên kiên nhẫn đứng chờ trước cổng

nhà chồng cũ để cho con hồ li tinh ấy vài bạt tai, thế nên đương nhiên

cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.

Thế là Đổng Du đành chọn một

bệnh viện qua mạng, đặt tiền rồi chuẩn bị tuần sau đi làm phẫu thuật.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ có một “gái trinh” mới ra lò.

- Phí phẫu thuật những 4.800 tệ cơ à? - Giang Yến Ni nghe xong, hai mắt

như muốn bắn cả ra ngoài vì kinh ngạc - Sao trên mạng nói là chỉ tám mấy tệ là làm được mà?

Đổng Du tức khí gắt:

- Tám mấy tệ cậu có dám làm không hả? Tớ phải đảm bảo không có sai sót gì xảy ra, vì vậy đắt cũng chấp nhận!

Đổng Du là một phụ nữ mà ngay cả mua một cuộn băng vệ sinh cũng phải lấy số

tiền chia cho số miếng băng trong mỗi túi để sao cho mua được loại rẻ

nhất, ấy vậy mà lần này lại phóng tay như vậy, chắc là đây chính là lần

“xa xỉ” nhất trong đời của cô.

Hành động “xa xỉ” của Đổng Du vẫn

còn. Đó là cô lại móc hầu bao mua cho Bác Đạt Vĩ một đôi giày mới, tận

700 tệ. Giang Yến Ni khuyên cô nếu muốn mua thì mua hẳn đôi tốt một chút để lúc làm đám cưới có cái mà đi.

Đổng Du nói:

- Bác Đạt Vĩ nói sẽ không làm cỗ cưới, bọn tớ sẽ kết hôn du lịch!

Đổng Du khe khẽ nói ra điều đó, bởi vì bản thân cô cũng có chút chột dạ. Giang Yến Ni nghe vậy liền gắt lên:

- Lúc còn học đại học, chẳng phải cậu chính là đứa luôn miệng nói sẽ tổ

chức một bữa tiệc cưới thật hoành tráng ở bờ biển hay sao?

Nhưng

mà Đổng Du đâu còn cách nào khác. Sửa nhà cũng cần tiền, đặt tiệc cưới

cũng cần tiền, cuộc sống sau này càng cần tiền. Giang Yến Ni nói:

- Người ta đặt tiệc cưới đều là để kiếm tiền đấy!

Đổng Du lúc này mới thành thật khai báo, Bác Đạt Vĩ từ xưa đến nay chưa bao

giờ tham gia hôn lễ của bất kì bạn bè hay đồng nghiệp nào, đương nhiên

cũng chẳng bao giờ đưa phong bì cho họ, vì vậy ý muốn kiếm tiền nhờ vào

tiệc cưới e là không thể. Đổng Du nói:

- Tớ đã bảo với anh ấy

rồi, anh ấy không mời cũng không sao, tớ còn có bạn bè, họ hàng thân

thích phải mời. Nhưng mà anh ấy không chịu, nói là bên nhà trai chẳng có bạn bè hay đồng nghiệp gì đến sẽ làm anh ấy mất mặt.

Cuối cùng Đổng Du nói:

- Tớ nghĩ cũng thấy đúng, không thể để anh ấy khó xử được. Vì vậy nên bỏ

đi, không đặt tiệc thì thôi. Cùng lắm là số tiền cưới xin mà bố tớ đi

người ta hơn hai mươi năm nay coi như đổ sông đổ biển thôi mà!

Giang Yến Ni nhìn chằm chằm vào Đổng Du, nhìn rất lâu, cuối cùng thốt lên một câu:

- Tôi quyết định rồi, sau này nếu có may mắn lấy được chồng, nhất định

tôi sẽ sinh con trai, như vậy chẳng phải nó có thể giúp mẹ tiết kiệm

được ối tiền, ối phiền phức hay sao? – Rồi Giang Yến Ni gào lên với Đổng Du - Mà đã sinh con trai phải sinh loại “cao cấp” như Bác Đạt Vĩ!

***

Bác Đạt Vĩ là loại “cao cấp”. Trịnh Tuyết Thành cũng như vậy.

Điểm “cao cấp” của Trịnh Tuyết Thành chính là ở chỗ, anh ta quá thích làm tình.

Giang Yến Ni không thể giả bộ nói rằng mình không thích làm chuyện này, thế

nhưng mỗi lần Trịnh Tuyết Thành đến gần như đều chỉ là để làm chuyện

này, làm xong là bảo “anh đi đây” rồi đi thẳng luôn. Lúc đến anh ta còn

mang theo một ít đồ ăn, đều là những món mà Giang Yến Ni thích ăn, lúc

đi còn tiện tay xách rác mang đổ.

Giang Yến Ni cực kì, cực kì khó chịu. Cô cảm thấy ngoài việc cô không thu tiền ra thì mối quan hệ giữa

cô và Trịnh Tuyết Thành bây giờ chẳ