
ỗ, có đôi khi, Manh Manh cũng không
hiểu chính mình rốt cuộc vì sao lại chấp nhất như vậy, chấp nhất gần như bệnh
hoạn.
Nhưng mà nghĩ lại, từ khi
cô có trí nhớ, bên người liền có một người như vậy tồn tại, bầu bạn đến khi cô
trưởng thành, nhìn cô, đồng hành với cô, từ ấu thơ đến thiếu niên, đến nay, bất
kể trước đây hay bây giờ, người đàn ông này đã trở thành một bộ phận trong cuộc
sống của cô, làm sao có thể tách ra, không nên cứng rắn tách ra, làm vậy không
khác gì lột da, róc xương.
Phùng Ki đối với cô là
người thân, người yêu, bè bạn, anh trai thậm chí giống như cha... Những người
có mặt trong cuộc đời Manh Manh, đều có thể tìm được dấu vết trên người Phùng
Ki, những dấu vết này, theo từng ngày, từng tháng, từng năm, mười năm, sớm khắc
vào xương thịt, muốn loại bỏ, trừ phi sống lại một lần nữa.
Cho nên, Manh Manh nói
thản nhiên, nhưng chỉ là lời nói khi bị tức giận thôi, hơn nữa, Manh Manh vẫn
là cô nữ sinh chưa đến hai mươi tuổi, dù kiên cường, lợi hại, cường đại hơn
nữa, bất quá cũng là cô nữ sinh nhỏ mà thôi, cô yếu đuối, cũng sẽ do dự, càng
sẽ khổ sở nản lòng.
Ngày hôm qua, bị những
lời của Phùng Ki chất vấn, hôm nay cô lại tận mắt thấy hai người ôm nhau, đừng
nói có phải Thiệu Tình chủ động hay không, tối thiểu lấy góc độ của Manh Manh,
không phát hiện Phùng Ki có chút đẩy ra nào, trong lòng Manh Manh thực để ý,
càng để ý, tâm tình sẽ không tốt, tâm tình không tốt là muốn trốn đi, đây không
phải là tính cách đà điểu, Manh Manh ghét trốn tránh nhất, nhưng lúc này, cô
muốn tạm thời bỏ qua hết thảy, cẩn thận suy nghĩ.
Hơn nữa, cô không muốn
lại đối mặt với chỉ trích của Ki ca ca, sau khi cô đem ảnh chụp của Thiệu Tình
gửi đi, cô không cảm thấy, mình đã làm gì sai, cho đến giờ phút này, cô cũng
không hối hận, Thiệu Tình lén lút ra tay đùa giỡn cô, nếu cô không phản kích,
cô sẽ không là Phương Manh Manh, lại nói, cô chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông,
nhưng mà, cô không cảm thấy, Ki ca ca sẽ hiểu cách làm của cô.
Nguyên tắc của Ki ca ca
không chỉ dùng ở trên người chính anh, mà cả với cô, Manh Manh không muốn chạm
đến rủi ro này, tham gia chuyến đi Tây Tạng của Câu lạc bộ Leo núi, Manh Manh
không nói gì, trực tiếp đi theo nhóm người Sài Tử Hiên, bỏ lại cục diện rối rắm
bị cô phá tung lên loạn thành một đoàn.
Thiệu Tình vốn đang cảm
thấy, tuy rằng thái độ Phùng Ki kiên quyết, nhưng nếu Phương Manh Manh rời
khỏi, chuyện này có thể còn đường sống, ai ngờ cô trở về bộ đội, liền nhận được
thông báo để cô phục viên về địa phương.
Thiệu Tình đương nhiên
không muốn phục viên, nếu nguyện ý, từ lúc cùng Phùng Ki tìm hiểu nhau liền đã
phục viên, sao lại chờ tới bây giờ, cô không muốn trở lại những ngày tháng tầm
thường trước kia, giống như mẹ của cô, cả đời sống ở vùng quê hẻo lánh, kết
hôn, sinh con, hầu hạ cha mẹ chồng, chiếu cố đứa nhỏ, tìm kế sinh nhai, trong
cuộc sống chỉ còn lại củi gạo dưa muối, sau đó, biến thành phụ nữ trung niên,
thành bà bác, cô không cần loại cuộc sống này, cụ thể cô muốn gì, Thiệu Tình
cũng không rõ ràng lắm, nhưng từng bước một, khó khăn đi đến bây giờ, một thông
báo không đâu đã muốn đẩy cô trở về như ban đầu, cô không cam lòng.
Thiệu Tình nghĩ tới nghĩ
lui, cảm thấy sự tình vẫn do sư trưởng Vương Đại Bưu mà ra, lần trước lúc gặp
gỡ ở bên ngoài văn phòng Tiêu Hoa, Thiệu Tình làm sao biết được, quân nhân
thoạt nhìn không thu hút này, sẽ là sư trưởng ở đây, về sau, cô cũng nghe ngóng
được, Vương Đại Bưu cùng Tiêu Hoa từng là bạn học trong lớp huấn luyện cán bộ,
có chút giao tình.
Thiệu Tình suy nghĩ, cũng
là do việc Tiêu Hoa muốn cô làm nhân tình phá hỏng, sau chuyện đó, Tiêu Hoa bị
ghi lỗi nặng, đừng nói điều về quân khu Thành phố B, hiện tại chức vị cũng
không bảo đảm, chưa biết chừng còn bị khai trừ khỏi Đảng, dù sao cũng sẽ do bộ
đội xử lý, muốn tiếp tục dây dưa cô tuyệt đối không có khả năng.
Tuy rằng thoát khỏi Tiêu
Hoa, nhưng cái người Vương Đại Bưu này vẫn ở đây, nếu nói Tiêu Hoa đi trước lót
đường, cũng hoàn toàn có thể, nghĩ thông suốt nguyên nhân kết quả, Thiệu Tình
trực tiếp đến bộ chỉ huy quân khu.
Thiệu Tình chưa từng sợ
ai, dù sao Vương Đại Bưu cũng là đàn ông, lại là người đàn ông độc thân, lúc
được điều đến đây, Thiệu Tình từng nghe một ít tin đồn về ông, nói là lúc còn
trẻ, có cùng một ca sĩ của đoàn văn công tìm hiểu, lúc ấy Vương Đại Bưu mới là
doanh trưởng, về sau cô ca sĩ đó lại gả cho người khác, Vương Đại Bưu liền độc
thân đến bây giờ, phải nói cô nàng kia thật không có mắt, bỏ lỡ cơ hội tốt.
Nếu đã từng có đàn bà,
cho thấy người đàn ông này cũng có tật xấu, Thiệu Tình đoán chừng, nếu mình
xuất ra mọi chiêu thức cầu ông, không chừng chuyện này còn có hi vọng, Thiệu
Tình nghĩ như vậy kỳ thật cũng không sai, đàn ông trong thiên hạ có ai không ăn
quàng, hơn nữa thịt dâng đến bên miệng, cô lại là một thân gợi cảm kích thích
đàn ông, trên cơ bản mọi việc có thể đều thuận lợi. (cô
cứ mơ đi, người được Phương Chấn Đông đào tạo sao lại dễ sa ngã chứ)
Nhưng mà, Thiệu Tình đã
quên, từ xưa