
ông thể chấp nhận như vậy, trong
lòng Phùng Ki thực khiếp sợ, nhưng khiếp sợ là khiếp sợ, trước hết anh phải
giải quyết rõ ràng chuyện của Thiệu Tình.
Thiệu Tình hiển nhiên còn
chưa biết chuyện ảnh chụp, nhận được điện thoại của Phùng Ki, vô cùng vui mừng,
bản thân Thiệu Tình cũng rõ ràng, mặc dù cô chia rẽ Manh Manh cùng Phùng Ki,
nhưng cô cũng không có khả năng tiến Phùng gia, gia đình như bọn họ, việc cưới
vợ tương đối chú trọng, mặc dù không thèm để ý dòng dõi, ít nhất cũng muốn
trong sạch, cả hai loại này cô đều không có, nhưng cô không thể gả cho Phùng
Ki, cũng vạn vạn không thể là Phương Manh Manh.
Nha đầu phá hủy vận khí
tốt cùng hy vọng của cô, cách làm của Thiệu Tình có vẻ hại người hại mình, hơn
nữa, chưa tìm hiểu kỹ càng thực lực của đối thủ đã vội vàng ra tay, kết cục
cuối cùng, cũng chỉ có thể nói là đáng đời cô.
Dù sao trong lòng còn
mang hy vọng xa vời, Phùng Ki cũng là đàn ông, nếu cô câu dẫn, nói không chừng
cũng có thể câu được, mang chút tâm tư đó, Thiệu Tình thực dụng tâm trang điểm
thật đẹp, vừa đến trước cửa, suy nghĩ một chút, liền gửi cho Manh Manh một tin
nhắn.
Nơi hai người gặp mặt là
do Thiệu Tình chọn, là một phòng trà rất heo hút, ghế lô **, vô cùng riêng tư
thân mật, Phùng Ki nhìn thật lâu, mới tìm được chỗ ngồi, anh vừa đi đến ghế lô,
Thiệu Tình liền trưng ra một tươi cười dịu dàng.
Đối mặt với tươi cười như
vậy, Phùng Ki có chút không quen, thoạt nhìn cô gái dịu dàng như thế, trong đầu
không tự chủ được xẹt qua những tấm ảnh chụp, thực sự có loại cảm giác tri nhân
tri diện bất tri tâm. (biết người biết mặt không biết lòng)
Phùng Ki dù sao cũng
không nghĩ tới Thiệu Tình là cô gái như vậy, nói sao đây, có chút bẩn... Phùng
Ki cũng không ngồi xuống, liền đứng ở cạnh cửa, giống như cố ý bảo trì khoảng
cách với Thiệu Tình, khẩu khí cũng tương đối lạnh lùng: "Thiệu Tình, hôm nay
hẹn em ra đây, là muốn đem chuyện của chúng ta một lần kết thúc hoàn toàn, mặc
dù anh cho rằng quan hệ của chúng ta ba năm trước đây đã hết, nhưng hiển nhiên
em còn có chút hiểu lầm, qua lễ Quốc Khánh, anh sẽ viết báo cáo kết hôn, chờ
sinh nhật Manh Manh hai mươi tuổi, bọn anh sẽ đăng ký kết hôn, anh với em tuyệt
không có khả năng."
"Tuyệt không có khả
năng!" Nói như vậy giống như dùng búa tạ đánh vào ngực Thiệu Tình, cũng
đánh nát chút hy vọng xa vời cuối cùng của cô, tươi cười trên mặt Thiệu Tình
rốt cuộc duy trì không được, cô chậm rãi đứng lên: "Anh đến đây chỉ để nói
điều này sao, Phùng Ki, anh không biết là anh rất vô tình sao, anh cùng Phương
Manh Manh kết hôn? Anh có biết cô ta gây ra chuyện gì không, không phải anh vẫn
quảng cáo rùm beng mình rất thẳng thắn công bằng sao, như vậy, sao lại có thể
bao che Phương Manh Manh làm xằng làm bậy, hay là, thẳng thắn công bằng của anh
chỉ nhằm vào người khác."
Biểu tình trên mặt Thiệu
Tình, bởi vì kích động mà có chút vặn vẹo rất nhỏ, mặc dù đến lúc này, Phùng Ki
cũng không muốn đem sự tình nói trắng ra, nhưng Thiệu Tình lại khí thế dọa
người, hơn nữa, cô có tư cách gì nói Manh Manh sai.
Phùng Ki bỗng nhiên phát
hiện, với cô gái như Thiệu Tình, không để ý tới mới là sáng suốt nhất, anh lãnh
đạm nhìn cô một cái, xoay người, mở cửa, đi ra ngoài, anh không cần phải giải
thích cái gì với cô nàng này, trong cuộc sống về sau, sẽ không có cô nàng này,
trong trí nhớ cũng sẽ loại bỏ.
Nào biết rằng, anh mới
vừa ra khỏi phòng trà, đã bị Thiệu Tình từ phía sau đuổi theo gắt gao ôm lấy,
khí lực Thiệu Tình rất lớn, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, Phùng Ki lại
không giãy dụa, chỉ bình tĩnh đứng ở chỗ đó, cho đến khi Thiệu Tình buông ra,
anh cũng không liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng bỏ đi.
Cũng không phát hiện Manh
Manh từ đầu đến cuối đều ở cách đó không xa, một chớp mắt vừa rồi, Manh Manh
thực cảm thấy trời đất tan tành, ánh mặt trời rọi khắp nơi, nhưng lòng của cô,
nháy mắt liền biến thành màu xám, cái loại này ám trầm tràn đầy màu xám.
Cánh cửa tình yêu này, cô
sửa quá kém, từ đầu tới cuối chỉ bằng một tình địch Thiệu Tình, liền đem cô
đánh tới người ngã ngựa đổ, cho dù Thiệu Tình làm cái gì, Manh Manh cũng không
sợ, cô sợ là Ki ca ca, nếu trong lòng Ki ca ca không có mình, cho dù mình cưỡng
cầu sẽ có tác dụng sao, mà cưỡng cầu tình yêu, là bộ dáng ngay từ đầu cô hy
vọng có được sao.
Manh Manh không tỉnh táo,
nhưng mà đối mặt với cô nàng Thiệu Tình này, kiêu ngạo của cô vẫn còn, cô vẫn
là con gái của Phương gia, cô thẳng lưng đi qua, trên mặt Thiệu Tình nháy mắt
dấu đi đồi bại yếu ớt, đối mặt với Manh Manh, đầu cô nâng rất cao.
Manh Manh cơ hồ có chút
bội phục cô nàng này, nhưng cô sẽ không lạm dụng sự đồng tình, cô nàng này
không đáng cho cô đồng tình, Manh Manh suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ
cười: "Thiệu Tình, nếu Ki ca ca thích cô, vậy tôi sẽ buông tay, anh ấy
thuộc về cô, chàng trai trong lòng không có tôi, Manh Manh tôi không
cần..."
"Không cần..."
Lời này Manh Manh nói ra, cho thấy đã đến mức nào, hơn nữa đó là Phùng Ki,
người mà từ nhỏ cô đã muốn ở cùng một ch