
thể.
Ý tứ này là muốn đem chuyện đêm qua làm như chưa hề phát sinh qua, cô không
ngẫm lại, anh có thể làm cho cô nhớ đến, trèo lên giường của Vệ Hiểu
Phong anh, muốn xuống, sẽ không do cô định đoạt, đương nhiên, lúc nha
đầu kia leo lên ngày hôm qua, cũng không tính là tự nguyện, nhưng quá
trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, kết quả anh thực đã thành công hưởng thụ.
Vệ Hiểu Phong thoáng nhớ lại một chút, cơn tức
trong lòng liền tan không ít, nhìn vé máy bay trên bàn mở miệng: "Chi
trả lộ phí phải lấy chỗ tài vụ, hiện tại công ty còn nghỉ đông, anh ký
nợ cho em, cũng phải chờ năm sau mới có thể lấy tiền."
Trần Hiểu
Kỳ mặt nhăn mày nhíu, ứng tiền mua vé máy bay, trong túi cô nay chỉ còn
lại năm mươi đồng, quên đi, năm mươi liền năm mươi, dù sao đến chỗ của
Manh Manh ăn ở cũng không tiêu tiền, nếu không thì, tìm Manh Manh mượn
trước một chút để quay vòng cũng được, đáng tiếc cô tính toán còn chưa
xong, đã bị lời nói của Vệ Hiểu Phong chặn đứng.
Vệ Hiểu Phong
liền hỏi một câu: "Em muốn Manh Manh biết quan hệ của chúng ta?" "Không
muốn." Trần Hiểu Kỳ liền giống như bị lửa đốt mông đứng lên tỏ vẻ phản
đối, thái độ kiên quyết kia, làm Vệ Hiểu Phong cực độ khó chịu, anh khó
chịu, nha đầu kia muốn thống khoái càng không có lối thoát.
Sắc
mặt Vệ Hiểu Phong trầm trầm: "Em đã không muốn để Manh Manh biết, ở chỗ
cô nhóc ấy có vẻ không ổn!" "Đúng nha!" Trần Hiểu Kỳ thở dài ngồi trở
lại ghế dựa, tay chống cằm cau mày tìm cách, ánh mắt ở trên người Vệ
Hiểu Phong đảo một vòng, chớp chớp nói: "Tổng giám đốc Vệ, nếu không em
tính thế này! Trước hết anh giúp em dằn cọc tiền phòng trước, chờ công
ty làm việc lại, em lấy được tiền sẽ trả cho anh?"
Vệ Hiểu Phong
không lưu tình chút nào lắc đầu: "Trần Hiểu Kỳ, em cũng biết con người
của anh luôn rõ ràng công và tư, nếu quan hệ của chúng ta là ông chủ và
nhân viên, anh dựa vào cái gì giúp em việc này."
Trần Hiểu Kỳ
thật có lòng muốn đem cái đĩa trên bàn đập lên đầu anh, chuyện này đổi
tới đổi lui sạo lại thành ra là cô không phải, rõ ràng chính là người
đàn ông này không phân rõ phải trái, làm như có chuyện lớn đem cô kêu
trở về, bây giờ còn cùng cô nói lý lẽ.
Ánh mắt Trần Hiểu Kỳ như
bốc hỏa, trước kia sao mình có thể cảm thấy anh là người tốt chứ, đây là gian thương, đại gian thương, nhà tư bản, người... Trong lòng Trần Hiểu Kỳ đem Vệ Hiểu Phong mắng mười bảy mười tám lần, nhưng người thua thì
thất chí, ngựa gầy không thể đi xa, cô một không tiền, hai không thế,
xương cốt muốn cứng rắn cũng cứng rắn không được.
Cô hữu khí vô
lực nói: "Vậy anh nói em phải làm sao bây giờ? Không phải anh muốn em ăn ngủ đầu đường chứ! Bên ngoài lạnh âm mười mấy độ." Vệ Hiểu Phong phì
một tiếng vui vẻ: "Anh nói để em ăn ngủ đầu đường khi nào chứ, em có thể ở chỗ này, anh cũng không đuổi em đi." "Ở đây?" Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một cỗ khí lạnh từ sau cột sống toát lên.
Cô thẳng tắp
nhìn chằm chằm Vệ Hiểu Phong, sau một lúc lâu cũng chưa tin được: "Tổng
giám đốc Vệ, em cảm thấy, em ở đây với anh không thích hợp lắm, nếu để
cho nhóm bạn gái của anh biết, khiến nội loạn xảy ra sẽ không tốt lắm."
Vệ Hiểu Phong nhíu mày: "Anh còn không sợ em sợ cái gì?" Trần Hiểu Kỳ bị
một câu này của anh làm nghẹn, Vệ Hiểu Phong nhìn hình dáng nha đầu kia
sốt ruột vò đầu bứt tai, trong lòng bỗng nhiên thoải mái, không muốn lại khó xử cô, đứng lên nói: "Anh nấu cơm em rửa chén, vậy cũng thực công
bằng!" "Á! Công bằng, thực công bằng."
Trần Hiểu Kỳ nhận mệnh đem đồ ăn trên bàn dọn dẹp vào phòng bếp, vừa mở vòi nước, phía sau liền
truyền đến giọng nói của Vệ Hiểu Phong: "Trong ngăn trên của tủ có bao
tay." "A! Dạ! Không cần, chỉ hai cái cái đĩa không cần mang bao tay, rất phiền toái..."
Lời của cô còn chưa nói xong, liền cảm giác phía
sau áp tới được một cơ thể, không áp sát hoàn toàn, hai người vừa gần
gũi tiếp xúc, Trần Hiểu Kỳ liền cảm giác, cả người khống chế không được
run lên một chút, hai đùi có chút như nhũn ra, trong đầu không tự chủ
được liền xẹt qua hình ảnh buổi tối hôm qua.
Cánh tay Vệ Hiểu
Phong từ bên hông cô vòng đến phía trước tắt vòi nước, kéo tay cô từ bồn rửa ra, cầm tay cô nâng lên, tức giận nói: "Em dù sao vẫn là nữ sinh,
đây là tay sao, tay anh còn đẹp hơn."
Mặt Trần Hiểu Kỳ đỏ lên,
đem tay anh bỏ ra, tức giận nói: "Đẹp cũng không thể làm cơm ăn, đây mới là bàn tay của nhân dân lao động. Tay anh so với một cô gái như em còn
trắng hơn, cũng không phải là chuyện đáng giá tự hào gì, vừa thấy chính
là nhà tư bản, giai cấp bóc lột, tránh ra, em phải rửa chén!"
Nha đầu kia thẹn quá thành giận, khóe miệng Vệ Hiểu Phong rộng mở, từ phía
trên ngăn tủ lấy ra cái bao tay đặt trên tay Trần Hiểu Kỳ, trực tiếp ra
lệnh lệnh: "Cho nên, từ nay bảo dưỡng thật tốt cho anh, nhanh rửa đi,
rửa xong rồi phải đi ra ngoài." "Đi ra ngoài?" Ánh mắt Trần Hiểu Kỳ sáng lên: "Á, tự anh đi ra ngoài đi!" Vệ Hiểu Phong buồn cười nhìn cô, từ
chối cho ý kiến.
Loại phản ứng này của anh, Trần Hiểu Kỳ tự động
lý giải thành đồng ý, từ phòng bếp đi ra,