
là ai, là
bảo bối già trẻ ở Phương gia nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm sao có
thể để cô xuất giá qua loa như vậy, đừng nói mặt trên có ông bà Phương gia, cha
mẹ anh cũng không đáp ứng, nghi thức đính hôn, áo cưới, yến tiệc, hôn lễ, đồ
cưới... Cái gì cũng không thể thiếu, bà ngoại đã sớm lên tiếng, bảo mẹ anh bắt
tay vào chuẩn bị, tiểu nha đầu vẫn chưa hay biết gì, trước hết, chuyện của Sài
gia phải mau chóng xử lý tốt.
Sài Tử Hinh không đạt
được mục đích với anh, khẳng định sẽ ra tay với Manh Manh, chẳng qua chuyện này
còn chưa thể để Manh Manh biết, có chút khó thực hiện. Vệ Hiểu Phong không nghĩ
tới, động tác của Sài Tử Hinh lại nhanh như vậy.
Vệ Hiểu Phong nhìn kỹ mấy
lần, video được gửi vào email của anh, góc độ của camera thực không chuyên
nghiệp, từ góc độ bên cạnh, không phải rất rõ ràng, thậm chí có chút buồn cười,
hiển nhiên đã qua xử lý, mặt Sài Tử Hiên bị làm nhòe, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Manh Manh có chút đỏ quỷ dị, không ngừng cởi quần áo trên người, Sài Tử Hiên
cầm chăn trái che phải đậy, tất cả thoạt nhìn giống một trò khôi hài.
Chẳng qua, thủ đoạn này
của Sài Tử Hinh thật không chấp nhận được, Vệ Hiểu Phong thực có chút không
chịu được, thương trường như chiến trường, thắng bại cũng là chuyện thường của
binh gia, về phần dùng loại đoạn thủ bỉ ổi này…
Ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe
lóe, Sài Tử Hinh còn có thời gian làm mấy chuyện này, thoạt nhìn chắc Hồng Cơ
còn chưa đủ loạn, anh nên đốt thêm vài đám lửa, dám trêu đến trên đầu anh, Sài
Tử Hinh thực rất muốn chết.
Vệ Hiểu Phong cầm lấy
điện thoại bấm số, ngữ khí vẫn thân cận trước sau như một: "Tử Hinh, buổi
tối cùng nhau ăn cơm..." Sài Tử Hinh buông điện thoại không khỏi nở nụ
cười, chỉ biết Vệ Hiểu Phong chủ động tìm cô, chuyện này căn bản không cần làm
rõ, Sài Tử Hinh cũng không muốn đem video công khai, thực sự náo hơn nữa, Sài
gia cũng sẽ tiêu đời.
Sài Tử Hinh rất rõ ràng
đạo lý trứng chọi đá, lại nói, Sài gia chỉ là thương nhân, tiền và quyền đánh
nhau, một bên bị thua, vĩnh viễn sẽ không là quyền, Sài Tử Hinh không thể không
đoán được, mà Vệ Hiểu Phong, cũng không cần thiết vì một mảnh đất râu ria, biến
thành cá chết lưới rách, không đáng.
Sài Tử Hinh đúng là nắm
chính xác điều này, mới dám xuất chiêu hiểm độc, đáng tiếc, Sài Tử Hinh vẫn
hiểu biết quá ít về Vệ Hiểu Phong, Vệ Hiểu Phong lăn lộn trên thương trường
nhiều năm, cũng chưa người nào chiếm được chút tiện nghi trên người anh, Sài Tử
Hinh chiếm tiện nghi của anh, còn muốn nguyên vẹn thoát ra, sao có thể như ý
...
Manh Manh tự nhiên không
biết mấy chuyện này, cô chỉ một lòng một dạ nhớ thương Ki ca ca của cô, qua mấy
ngày nghỉ Quốc khánh, bộ đội lại bắt đầu chuẩn bị diễn tập quy mô lớn, Ki ca ca
bận rộn, căn bản không rảnh bận tâm cô.
Trước kia Ki ca ca cũng
bận rộn, thậm chí còn bận hơn so với bây giờ, nhưng khi đó, Manh Manh chỉ cảm
thấy ôm nhớ nhung với Ki ca ca, thời gian cũng qua nhanh, hiện tại, bỗng nhiên
cảm thấy chậm, rất chậm, chậm vô cùng, giống như một khắc một giây cũng dài.
Manh Manh lần đầu bắt đầu
trải nghiệm, vị trí quân tẩu này đại biểu cho chung đụng thì ít mà xa cách thì
nhiều, Phương Manh Manh bắt đầu rầu rĩ, một chút ưu sầu trong lòng đều lộ ra ở
khóe mắt đuôi mày, không giấu được, nhìn qua, thiếu một phần của cô gái bừa
bãi, lại hơn một chút hương vị phụ nữ.
Thiệu Tình từ bên trong
cửa sổ thủy tinh của quán cà phê, liền nhìn thấy Phương Manh Manh như vậy, nhất
thời, tất cả cảm xúc nảy lên, cẩn thận thưởng thức, thế nhưng không phân rõ là
chua hay chát, giống như bất kể lúc nào, Phương Manh Manh cũng có thể xinh đẹp
khiến tất cả phụ nữ đều xấu hổ, quả thật, mặt mũi cô xinh đẹp tinh tế, vẻ linh
động nơi đuôi lông mày khóe mắt của cô, cũng là vẽ rồng điểm mắt, tạo thành
linh hồn xinh đẹp cho cô, Phương Manh Manh hoàn toàn xứng đáng là cô gái trời
sinh kiêu hãnh.
Thiệu Tình vĩnh viễn cũng
sẽ không quên, ngày đó lần đầu cùng Phùng Ki đi sân bay đón cô, trong đám người
huyên náo, chỉ liếc mắt một cái liền thấy cô, cô ngẩng đầu cười, giống như đem
sắc trời u tối đốt sáng lên.
Thiệu Tình rất mạnh mẽ,
địch ý với Phương Manh Manh, cho tới nay trừ nhân tố Phùng Ki, còn có gia thế
hậu đãi cùng xuất thân hiển hách của cô, cái gì Phương Manh Manh cũng không cần
làm, thậm chí không cần nhấc tay, cũng có thể có hết thảy, cơ hội tốt nhất,
tiền đồ tươi sáng, nay nhớ đến, Thiệu Tình bỗng nhiên cảm thấy chính mình tương
đối buồn cười.
Cô cùng Phương Manh Manh,
ngay từ đầu đã không thể so sánh, như khác nhau một trời một vực, Phương Manh
Manh vừa sinh ra đã là phượng hoàng, mà cô ngay cả chim trĩ cũng không được
tính, mà Phùng Ki...
Thiệu Tình cũng hoàn toàn
suy nghĩ cẩn thận, mặc dù lúc trước không có Manh Manh phá hư, cô cùng Phùng Ki
cũng không thể đến với nhau, có lẽ là do thói quen bên người, Thiệu Tình thực
khẳng định, lúc ấy tình cảm của Phùng Ki với Phương Manh Manh, cũng không phải
là anh em.
Lúc mình và Phùng Ki là
đối tượng tìm hiểu, miệng anh nói đến nhiều nhất chính là Phươn