
ây đàn mà tôi nhớ em đến da diết, đến độ cháy rực
lòng. Tôi nhờ cậu bé đó dạy guitar cho mình. Tôi học chăm chỉ, cần mẫn như một
chú kiến. Tôi học đánh tất cả những bản nhạc mà trước đây em đã chơi, đặc biệt
là Ghost of a Rose. Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không chơi hay như em
được, tôi nghe đi nghe lại bài hát trong chiếc đĩa em để lại bất kỳ lúc nào tôi
có thời gian rảnh rỗi. Tôi để nó làm nhạc chuông điện thoại, để nó làm nhạc báo
thức mỗi sáng, chỉ vì tôi muốn nghe giọng hát của em, chỉ vì tôi yêu em vô
cùng.
Em gái tôi suốt ngày bị nghe bài hát đó, đâm ra cũng yêu nó như tôi. Em đề
nghị tôi sẽ đánh đàn guitar, còn em tôi hát. Tôi đồng ý. Với sự giúp đỡ của cậu
bé bạn em gái, chúng tôi thu âm và đưa bài hát này lên trang nhật ký của hai anh
em. Trang nhật ký được trang trí bằng những bông hoa hồng trắng muốt đến độ tinh
khôi.
…
Tôi đóng trang nhật ký mạng lại. Tôi thôi không nghe Ghost of a Rose em gửi
lại. Nhưng đâu đó, bất chợt đi qua cửa hàng hoa, hay đi dạo qua ở trên khu rừng
cách nhà hơn 50km, khi nhìn thấy những bông hoa hồng trắng, tôi vẫn nghĩ đến em,
như đã từng hứa. Bất chợt, tôi vẫn thấy em thoáng qua trong phút chốc, vẫn thấy
nhè nhẹ ở đâu đó câu nói “Promise me, when you see, a white rose you’ll think of
me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose”. Rồi tiếng đàn
guitar lại vang lên, lướt nhẹ nhàng lắm, như gió, như hơi thở của em, như tiếng
lòng của tôi, cả những nỗi niềm mà muôn đời nữa vẫn chưa giải thích nổi.
Ngay khi tôi quyết định chỉ dành tình yêu cho hoa hồng trắng tự đáy lòng mà
không biểu lộ ra nữa, thì bất ngờ em trở về. Với một bộ váy màu trắng tinh khôi,
đội vòng nguyệt quế tết bằng hoa hồng bạch và nụ cười mãn nguyện.
Mẹ xuất hiện, nói với tôi rằng em bị ung thư phổi từ bé, em bi quan cuộc sống
nên càng tập tành hút thuốc. Nhưng rồi, tình yêu Rock và tình yêu của tôi đã làm
em biết rằng mình cần có nghị lực để chữa bệnh, và em sang Mỹ, chống chọi với
bệnh tật và kỳ lạ rằng, em đã vượt qua nó, để trở về bên tôi. Chính mẹ tôi là
người khuyên em đi, là người thay em tặng hoa hồng trắng cho tôi vào mỗi chủ
nhật, l người cùng em tôi giúp tôi yêu đàn guitar hơn, giúp tôi trải qua những
ngày không có em bên cạnh.
…
Đám cưới của chúng tôi trải đầy hoa hồng trắng. Và nụ cười của ai cũng tinh
khiết và trong veo như màu hoa ấy.
Trần Cường
Em, anh và đêm mùa xuân
Mùa xuân - mùa khởi đầu của một năm, như buổi sáng khởi đầu của một ngày mới
với nhiều hy vọng, niềm vui và hạnh phúc...
*
* *
Em...
Chiều Sài Gòn không nắng, thay vào đó là cơn gió lạnh của những ngày giápTết.
Ngoài kia, người Sài Gòn đang thích thú với cái lạnh mùa đông, nhưng riêng em,
mùa đông Sài Gòn càng làm em thêm nhớ anh… Trước đây anh thường bảo em Sài Gòn
không có mùa đông, nhưng hôm nay giữa trời Sài Gòn, cái lạnh của mùa đông miền
Bắc tràn về làm em nhớ anh quay quắt. Nhớ những chiều nhạt nắng mình đạp xe lang
thang trên đường Thanh Niên sau giờ tan trường. Nhớ những đêm mình lang thang
dưới hương hoa sữa thoang thoảng ngày sang thu. Nhớ hàng bằng lăng rợp một màu
tím kỷ niệm mỗi chiều anh đón em đi làm về ngang qua đường Hòang Quốc Việt. Nhớ
những góc phố đêm đông mình đi qua, anh choàng cho em chiếc áo gió rộng thùng
thình vì sợ em cảm lạnh... Khoảnh khắc ấy em thấy mình hạnh phúc nhường nào.
Anh! Anh có nhớ những kỷ niệm ngọt ngào đó không? Em nhớ quán cà phê Phố Nhỏ
mỗi cuối tuần mình ngồi bên nhau chia sẻ chuyện đời. Đôi bàn tay cùng áp vào
tách trà ruyền nhau hơi ấm. Chúng mình gần như xích lại gần nhau hơn. Gần
thêm...Gần thêm nữa... Nhớ, nhớ lắm hơi ấm một bàn tay!
“Nỗi nhớ dâng đầy trong em.
Gương mặt anh nụ cười anh, vòng ngực ấm.
Táu trong tim đông đặc.
Nỗi nhớ dâng đầy, dâng đầy.
Ôi chẳng có dòng sông mà biển nào ngăn cách.
Mà sao? Mà sao? Em không thể tới bên anh...”
Anh...
Một mùa Xuân nữa đang chầm chậm về. Xuân bước trên bậc thềm mỗi ngôi nhà.
Xuân về trên mỗi con đường, góc phố thân quen. Xuân đang bừng lên trong từng
cánh hoa buổi sớm. Xuân về trên mắt, môi, trên ánh nhìn rạng rỡ lunh linh hạnh
phúc của mỗi người... Mùa xuân - mùa của sự khởi đầu, mùa của yêu thương, nhưng
đôi khi cũng là mùa nhớ…
Nhiều mùa Xuân đến rồi qua đi lặng lẽ chỉ để lại trong Anh nỗi nhớ khát khao
và chờ mong hạnh phúc. Sự hiện hữu của nàng Xuân chỉ là những cung bậc buồn đi
qua cuộc đời anh khi thiếu vắng nụ cười trong sáng của em. Sự chia xa đã xóa mờ
hình dáng của mùa Xuân trong anh, để nỗi buồn hòa nguyện vào những cơn mưa Xuân,
theo từng cơn gió lạnh trôi về miền nhớ khôn nguôi...
“Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi.
Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều.
Trao cho ta ấm nụ hôn dại, và vòng tay khao khát mong manh.
Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa.
Sương giăng trắng niềm mong chờ.
Chợt chiều đông lạnh quá đến bơ vơ...”
Em…
Đã nhiều lần em muốn quên anh, quên Hà Nội, quên tất cả những gì thuộc về
ngày xưa, nhưng rồi em không thể mãi lừa dối những cảm xúc và tình cảm c