
àn bộ kẻ địch đã
vượt qua phòng tuyến trốn về phía Bắc.
Càng ở phía Bắc đại lục càng không bằng phẳng, càng dễ thủ khó công. Chu Tử nổi danh vì thô bạo tàn
nhẫn lại chắp tay chờ đợi trong khi đã bố trí thiên la địa võng dọc
tuyến đường cốt yếu.
Vậy mà hai ngày sau, ngược lại với chiến sự quyết liệt lúc trước, sau khi
có báo cáo đã giết chết một người của đối phương, Chu Tử lại báo cáo
đang truy tìm.
Ngày thứ hai, báo cáo đang truy tìm; ngày thứ ba, vẫn báo cáo đang truy tìm.
Sau khi liên tục nhận được mấy báo cáo chiến sự hời hợt không có đầu mối,
Diệp Diễm đột nhiên đập bàn: “Chu Tử đang làm gì thế?!”
Anh đã hạ quân lệnh rằng phải tiêu diệt hết kẻ địch không tiếc bất cứ giá
nào. Vậy mà binh lực hùng hậu nhất trong tay Chu Tử lại hành quân lặng
lẽ trên đoạn đường đã từng chiến đấu oanh liệt này.
Trần Giai Tân lặng yên trong chốc lát rồi nói: “Tôi đến phía Bắc xem xét!”
Diệp Diễm gật đầu.
Hai ngày sau, tin tức của Trần Giai Tân đã truyền về từ phía Bắc.
Chu Tử bị thương nặng, binh lực hao tổn hơn trăm, lòng quân xao động. Mong Diệp Diễm nhanh chóng tới phía Bắc dẫn dắt quân đội.
Diệp Diễm nhận được tin tức thì yên lặng rất lâu, sắc mặt tái xanh. Trình
Thanh Lam kéo nhẹ tay áo của anh, anh ngẩng mặt lên, đôi mắt khắc
nghiệt: “Tên khốn kiếp Chu Tử này!”
Hiển nhiên Chu Tử đã che giấu tình hình chiến đấu thật sự. Bây giờ họ thật sự không biết tình hình đã thê thảm tới mức nào.
--------------
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam chỉ dẫn theo mấy cảnh vệ, đi suốt đêm về phía
Bắc. Lúc trời sáng, họ đã gặp An Trì chờ đợi ở sở chỉ huy phía Bắc.
“Sếp đã tới là tốt rồi!” Sắc mặt của cậu trai trẻ ảm đạm: “Sếp Trần Giai Tân đang chỉ huy chiến đấu ở tiền tuyến.”
Diệp Diễm khoát tay: “Dẫn đường!”
Địa điểm chiến đấu cũng không khó tìm, bởi vì ánh lửa và tiếng nổ vang đã
nhấn chìm cả sở chỉ huy. Họ lái ô tô vào khu vực phòng thủ, vùng đồi núi cách bức tường cao ở phương Bắc hai nghìn mét.
Xe chạy trên con đường không bằng phẳng cho lắm, các binh lính mệt mỏi
khiêng súng ngã trái ngã phải. Thỉnh thoảng có băng ca khiến binh sĩ
chảy máu đầm đìa xuyên qua trận địa. Diệp Diễm cau mày. Thương vong như
vậy liệu chỉ có dừng lại ở một trăm?
“Sáng sớm hôm qua sếp Chu thương nặng hôn mê. Cũng may buổi trưa Trần Giai
Tân tới kịp thời!” An Trì quay đầu lại, nhanh chóng báo cáo: “Đối thủ
rất mạnh, chúng ta chiến đấu kịch liệt năm sáu ngày, tổn thất rất nghiêm trọng. Sếp Chu nổi giận mấy ngày nay, muốn tiêu diệt hết rồi báo cáo
với sếp sau. Nhưng mà. . . . . . lại không thuận lợi lắm!”
Nhìn Diệp Diễm không có biểu cảm gì, An Trì nói tiếp: “Lúc sếp Trần đến, kẻ
địch đã bị sếp Chu vây ở vùng đồi này. Nhưng sếp Chu trúng đạn nên đội
ngũ rối loạn. Kẻ địch phá vòng vây, chúng ta lại tổn thất hơn năm mươi người. . . . . . Bây giờ vừa đánh tiếp.”
Diệp Diễm gật đầu: “Xuống xe!”
Bầu trời trắng xám như cotton baby, đó là sự cô quạnh đặc trưng nơi vùng đất chết.
Trình Thanh Lam không biết, liệu bầu trời của Nam Thành có nền khoa học kĩ
thuật phát triển mà mọi người vẫn bàn tán kia có cùng một màu với vùng
đất chết hay không.
Đây là kinh nghiệm chiến đấu chính diện đầu tiên sau khi cô tỉnh lại.
Binh lính hàng đầu giương súng trường bắn, nhưng khoảng cách quá xa nên chỉ
bén lửa bên chân quân địch. Quân địch náu mình vào mấy ngôi nhà cao tầng sau ngọn đồi đánh trả bằng một đợt hỏa lực chuẩn xác. Cự
ly như nhau, vũ khí khác biệt, độ chính xác của đạn tất nhiên cũng khác
biệt. Ưu thế về quân số lại trở thành gánh nặng, như vậy quân địch có
thể bắn đâu trúng đó.
Mà tiểu đội đang cố gắng đánh lén sau lưng quân địch bằng lựu đạn cũng không cẩn thận bị bọn chúng dùng tên lửa giết chết hơn nửa.
Lại càng không thể dùng hỏa lực có tính hủy diệt cao - Xét về cự ly, nếu mấy cao ốc kia đổ ập xuống thì quân lính cũng sẽ bị chôn sống.
Lần trước khi hai phe đối đầu tại cầu vượt trên không, Diệp Diễm chỉ cần dùng một loạt tên lửa phòng không là có thể phá hủy
cầu vượt. Lần này, quân địch đã có kinh nghiệm, chúng tìm địa hình dễ
thủ khó công.
Cho nên mới dẫn đến việc giằng co. Phía sau ngọn đồi khoảng hai nghìn mét
chính bức tường cao ở phương Bắc, không đường nào có thể trốn, có lẽ
quân địch cũng đang đau đầu tìm cách thoát khỏi đường chết.
Dám đối đầu với sáu nghìn binh lính của vùng đất chết, bọn chúng quả thật
rất tự cao tự đại. Thế nhưng thái độ cứng rắn của Diệp Diễm cũng chính
là điều mà bọn chúng không hề ngờ tới, nên mới bị đánh đến mức chật vật
như vậy.
Tuy nhiên, đối với Diệp Diễm mà nói, thương vong cao, trận chiến này cũng không được coi là chiến thắng.
“Không chịu đầu hàng thì giết hết!” Diệp Diễm hờ hững nói, Trần Giai Tân ở bên cạnh cúi thấp đầu.
“Quân lính không muốn đánh tiếp!” Trần Giai Tân nói chậm rãi, “Mấy hôm trước
thương vong quá lớn, họ bị đánh đến mức choáng váng rồi. Hiện tại mặc dù chúng ta đã bao vây quân địch nhưng binh lính cũng không muốn đánh nhau nữa.”
Diệp Diễm liếc nhìn Trần Giai Tân: “Ngừng tấn công!” Trần Giai Tân gật đầu, xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.
Tiếng súng