
t đống hỗn
độn, bàn ghế bị lật đổ, khắp nơi là vết đạn và mảnh vỡ.
Hàn Duệ đi được hai bước
thì đột nhiên dừng lại.
Anh quay đầu, thấy
Phương Thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh sáng hiếm hoi từ ngoài cửa sổ chiếu vào
bao trùm lên cô, còn cô giống như một cái bóng trầm mặc, chìm sâu vào trong
mênh mông, dường như bất động, dường như không thể chạm tay vào. Rõ ràng là
trời tối, thế mà anh vẫn nhận thấy được điều muốn nói toát ra từ đôi mắt ấy một
cách kỳ lạ.
Đó là ánh mắt chứa đựng
sự phỏng đoán mơ hồ và vẻ kinh ngạc, đồng thời lại giống như con dao sắc, dồn
thẳng về phía anh, nó chứa đựng những câu hỏi và mong muốn được chứng thực.
Anh thấy cô chau mày
lại, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, dường như định nói gì đó, nhưng cũng đúng lúc ấy
ánh mắt của anh chợt dừng lại ở một điểm rồi lập tức sáng lóe lên.
Trong chốc lát, dường
như có một luồng hơi lạnh tỏa trong không khí và lan rộng dần.
Dường như Hàn Duệ không
kịp nghĩ tới bất cứ điều gì, anh bước tới kéo cô lại theo bản năng, còn Phương
Thần dường như cũng cảm thấy có điều gì đó khác thường nên quay người lại nhìn
theo ánh mắt của anh, từ phía ngoài cửa sổ có một ánh sáng lóe lên.
…
Thời gian cho sự phản
ứng của não bộ có thể rất dài, hoặc có thể chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, cô cử
động theo bản năng nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Ngón tay vừa chạm vào
vai Hàn Duệ, Phương Thần lập tức nghe thấy có người gọi một tiếng: “Đại ca!”,
giọng gấp gáp khẩn thiết, ngay sau đó thân hình cao lớn của Tiền Quân bay tới
từ cách đó mấy mét.
Hàn Duệ ở rất gần cô,
hình như Phương Thần đã biết việc gì sẽ xảy ra sau đó, lại như hoàn toàn không
hiểu rõ về tình hình, nhưng đúng lúc một tiếng nổ “đoàng” xé rách màn đêm vang
lên cũng là lúc thân hình cô vừa kịp dán sát vào anh
Tiếp sau đó là mấy tiếng
súng nổ liên hồi… rồi sau đó tất cả bỗng đột ngột im lặng.
Hàn Duệ lùi một bước nhỏ
theo lực đẩy bất ngờ, vai sau chạm vào bức tường lạnh giá, dường như anh không
còn cảm thấy gì nữa.
Nòng súng bốc ra một làn
khói trắng, Tiền Quân hạ cánh tay vẫn đang đeo súng, xông đến quan sát, miệng
hỏi dồn dập: “Đại ca, đại ca không sao chứ?...”.
Hàn Duệ như không nghe
thấy những lời ấy, một thứ chất lỏng dinh dính chảy qua tay anh.
Từ trước tới nay anh
chưa bao giờ có cảm giác hoảng loạn như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy,
khắp không gian chỉ còn lại tiếng kêu rất khẽ của Phương Thần là ở lại bên tai
anh. Anh ôm cơ thể ấm áp và mềm mại của cô, lúc ngẩng lên, ánh mắt anh lạnh lẽo
như dòng sông băng bị bịt kín hàng ngàn năm.
Mọi thứ xung quanh dường
như chẳng có quan hệ gì với anh, còn anh chỉ khép chặt cánh tay lại, muốn ngăn
dòng máu đỏ thẫm đang tuôn ra xối xả.
“Gọi bác sĩ, mai!”
Giây phút ấy, lần đầu
tiên anh nghe rõ sự run rẩy và bất ổn trong hơi thở của mình.
Như đang trong một cơn
ác mộng đứt quãng kéo dài, Phương Thần đã ngủ rất không ngon.
Trong giấc mơ, cô thấy
mình là một lữ khách đang xuyên qua sa mạc khô nẻ, bị ánh nắng gay gắt của mặt
trời làm cho cổ họng khô rát, cảm giác như toàn thân sắp bốc cháy. Thế rồi,
khoảnh khắc sau đó lại như rơi vào một vực sâu không đáy trong lòng núi, bị bao
bọc bởi màn đêm và băng giá đáng sợ, không sao tìm được lối ra, lạnh tới mức
hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Trạng thái nóng lạnh đan
xen vào nhau như thế cứ bám riết lấy cô, khiến cả đêm cô cứ lật mình trăn trở.
Nhưng dù cho mơ thấy gì, cô cũng đều cảm thấy một nơi nào đó trên cơ thể dường
như bị một vật sắc nhọn xuyên qua, khiến cô rất đau, cô muốn kêu lên, nhưng chỉ
có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên khe khẽ khàn khàn.
Và trong giấc mơ ấy cô
chỉ có một mình, cô tìm kiếm khắp nơi, trong lúc đau đớn và mệt mỏi vẫn không
tìm thấy bất cứ một chỗ dựa nào. Cô thấy rất nhớ, nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè và cả
Lục Tịch nữa.
Giữa cơn mơ cô tỉnh lại
hai lần, cô không biết giữa hai lần ấy là bao lâu, nhưng lúc nào xung quanh
cũng tối om, có bóng người nào đó đi lại bên giường, cô cố gắng mở mắt ra,
nhưng rồi cũng chỉ được hai giây rồi sau đó lại thiếp đi.
Đến khi hoàn toàn tỉnh
lại, Phương Thần ngước đôi mắt đen láy lên nhìn bác sĩ A Thanh lúc đó đang cúi
người xuống kiểm tra vết thương cho cô, hỏi: “Tôi bị thương vào đâu vậy?”.
“Ở xương bả vai phải”.
Bác sĩ thanh vẫn không dừng tay, gương mặt lộ vẻ gần như khen ngợi, “Vừa mới
tỉnh lại đã có thể lập tức nhớ được những sự việc xảy ra trước đó?”.
Phương Thần khẽ mỉm
cười.
Thực ra, trước khi mở
mắt ra, cô đã cố nằm nhớ lại chuyện bị trúng đạn một lần, lúc đó cô thấy người
bất ngờ bị rung lên rất mạnh, một cơn đau rát nhanh chóng từ một điểm đến toàn
thân, cho đến khi cô ngất đi.
Cô nằm nghiêng một cách
ngoan ngoãn, chỉ chau mày hỏi: “Tôi cảm thấy rất đau, có nghiêm trọng lắm
không?”.
“Viên đạn đã được lấy ra
rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ba tháng là khỏi thôi.”
Dường như cô trút được
một hơi thở nhẹ nhõm, gật đầu: “Vậy thì tôi tin anh”.
Chỉ nhìn thấy A Thanh
gật đầu, vai khẽ nhún lên, vẻ mặt nở một nụ cười khó hiểu, nụ cười dường như
không thể nén được. Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên