
g vẻ,
một kiến trúc nguyên thủy mộc mạc cổ xưa như thế này với hoàn cảnh sống xung
quanh người đàn ông này.
“Tôi đã nhờ người xây
dựng nó hồi mới về nước, để thuận tiện cho mỗi lần đi săn.” Hàn Duệ đứng dậy,
nhấc thử cây súng nặng trịch và đen bóng trong tay rồi đưa cho Phương Thần:
“Cây này dành cho cô.”
Không ai biết được ngay
từ hồi nhỏ Phương Thần đã mong ước có một ngôi nhà gỗ, cũng như không ai biết
được sự thích thú của cô đối với việc đi săn. Cô đã trốn học theo bọn Tô Đông
đến trường bắn mấy lần, cùng đi còn có mấy cô gái khác, đều ở tuổi gần hai
mươi.
Họ sử dụng súng ngắn,
thế nhưng sức giật của nó vẫn rất lớn, có người mới bắn được mấy phát đã không
chịu nổi, có người thì dù chỉ mới cầm khẩu súng lên đã õng ẹo kêu mệt, nên cuối
cùng chỉ có Phương Thần và Tô Đông là chơi say sưa. Lúc đầu thường xuyên bắn
lệch, không hề tìm thấy bất cứ lỗ thủng nào trên bia, nhưng có mấy người đàn
ông ở đó dường như là những xạ thủ lão luyện, họ đã dạy cho hai người một lúc,
nên sau đó kết quả bắn cũng khá hơn.
Trên đường từ trường bắn
về, A Long - bạn trai của Tô Đông nói: “Các em chơi vui như vậy, để hôm nào đó
anh sẽ đưa đi săn một lần”.
“Hay quá, anh nhất định
phải nhớ đấy nhé, không được quên đâu”, Tô Đông cười, nhào tới đặt một nụ hôn
lên má bạn trai, khiến A Long thích thú cười ha hả.
Lúc đó A Long thực sự
rất chiều Tô Đông, đáp ứng tất cả những gì mà cô yêu cầu, huống chi đó lại là
việc mà anh hứa, nên sau đó anh đã dẫn hai người đi lên núi săn thật.
Có lẽ là do may mắn nên
dù là lần đầu bắn bừa, Phương Thần cũng hạ được một con gà rừng. Viên đạn đã
găm đúng vào cánh nó, thuộc hạ của A Long chạy đi nhặt nó về, mọi người khen cô
không ngớt.
A Long cũng rất vui,
nhướng đôi mày rậm lên cười và hỏi: “Thấy máu chảy như vậy, là con gái mà em
không sợ sao?”.
Phương Thần nhớ là cô đã
lắc đầu. Không những c không sợ, ngược lại cô còn cảm thấy một niềm phấn khích
lớn chưa từng có, khiến cho suốt đêm đó cô cứ trằn trọc mãi trên chiếc giường
gỗ nhỏ mộc mạc một hồi rất lâu mới ngủ được.
Thành công và kích
thích, lần đầu tiên cô nếm trải mùi vị của hai cảm giác đó cùng một lúc, thì ra
nó tuyệt diệu như vậy.
Đồng thời, cũng là lần
đầu tiên cô đã giành được một thứ bằng sức mạnh của mình, còn trước đó, hầu như
mọi vinh dự và những gì tốt đẹp đều thuộc về Lục Tịch rạng rỡ, kể cả cơ hội ra
nước ngoài. Còn cô, cho dù đó là giấc mơ được nhen nhóm ngay từ hồi nhỏ, cũng
chỉ có thể là một chiếc bóng không đáng để ý ở phía sau Lục Tịch. Vì vậy, cho
dù là ước mơ đẹp đẽ có một ngôi nhà gỗ nguyên sơ trong rừng sâu giống như trong
các bộ phim truyền hình nước ngoài như thế này cô cũng chưa bao giờ nói với bất
cứ ai.
Mặc dù đêm mới là thời
điểm đi săn tốt nhất, nhưng vì từ đây đến bãi săn còn cả một quãng đường, hơn
nữa sau khi khảo sát thực địa thì phát hiện ra rằng, cơn mưa xuân hôm trước đã
làm cho con đường núi trở nên rất khó đi, vì thế để đảm bảo an toàn, Hàn Duệ
quyết định ở lại một đêm, chờ đến sáng hôm sau sẽ xuất phát.
Đồ ăn cũng đã được chuẩn
bị sẵn từ trước và để trong hộp bảo quản, không qua nhiều công đoạn chế biến và
đều là những món đơn giản. Là phụ nữ tất nhiên Phương Thần phải tự nguyện xắn
tay lên vào bếp.
Tài nghệ nấu nướng của
cô rất bình thường, dù ở chung nhà với Chu Gia Vinh lâu như vậy nhưng cô vẫn
không học được một phần mười kỹ thuật của anh, do đó cô chỉ xào nấu hai món đơn
giản thông thường.
Phương Thần cởi áo khoác
ra, chỉ mặc một chiếc áo dệt kim cổ chữ V rộng rãi đứng bên bếp, mái tóc đen
nhánh hơi rối một cách tự nhiên. Vì không thường xuyên vào bếp nên động tác của
cô không lấy gì làm thuần phục, nhưng cô thái rau với vẻ rất chuyên tâm, đầu
cúi xuống, để lộ phần cổ dài và trắng muốt dưới ánh đèn.
Cô không phát hiện ra
lúc đó Hàn Duệ đứng dựa nửa người bên cửa, lặng lẽ nhìn cô từ phía sau. Chiếc
áo len rất dài và rộng, che kín đến bắp đùi, càng làm nổi bật phần eo lưng mềm
mại mảnh mai dường như không đầy một vòng ôm của cô.
Lưỡi dao chạm xuống
thớt, rất đều đặn, cũng có lúc hơi ngập ngừng một lúc.
Hàn Duệ vẫn đứng yên
lặng như vậy, trong một đêm yên tĩnh như đêm nay, âm thanh lách cách và có đôi
chút âm trầm như rót vào lòng anh, hết lần này đến lần khác, khiến anh chợt nảy
ra một ý nghĩ: Có lẽ cô vốn không thuộc về nơi này, cô có thể làm rất nhiều
việc khác, nhưng có lẽ cô hoàn toàn không hợp với việc làm một người vợ hiền,
một người mẹ tốt tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, cảnh tượng
trước mắt lạ kỳ thay lại khiến anh thấy rất ấm áp. Anh nghĩ, có lẽ là do liên
quan đến môi trường, trong một nơi rừng sâu núi thẳm đến điện nước cũng không
có như thế này, anh chưa từng ở riêng với bất cứ cô gái nào như bây giờ.
Yên tĩnh, tịch mịch, chỉ
có bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ và chiếc đèn lay động trong ngôi nhà.
Có lẽ vì búi tóc hơi
lỏng, nên mấy lọn ở sau xòa xuống, khẽ khàng chạm vào sau gáy cô. Anh không
nghĩ gì nhiều liền sải bước đến bên cô. Anh không biết là động tác của mình
mạnh hay nhẹ, cũng không nghĩ đến việc có thể làm