
cảm, nhưng cho đến cách đây hai tuần thì cô khẳng định đó là điều chắc chắn.
Hôm ấy cô làm thêm giờ ở
tòa soạn như thường lệ, khoảng chín giờ tối cô nhận được điện thoại của A
Thiên, nói rằng Hàn Duệ bảo cậu ta đến đón cô về.
Thực ra là không cần như
vậy, vì từ tòa soạn về nhà cô có nhiều cách đi, có thể đi bằng xe buýt, tàu
điện ngầm hoặc gọi taxi, cách nào cũng đều rất tiện.
Vì thế, khi ngồi lên xe
rồi c hỏi A Thiên về lý do đón mình thì được trả lời rằng: "Đại ca nói,
muộn rồi chị đi về như vậy không an toàn, bảo em đưa chị về tận nhà rồi mới
được quay về".
Sao lại có thể mất an
toàn được nhi? Trước đây cô vẫn thường xuyên làm thêm giờ cơ mà, thậm chí có
lúc còn muộn hơn.
Nhưng kể từ hôm đó, A
Thiên gần như trở thành lái xe riêng cho Phương Thần, ngày nào cũng đưa đi đón
về, khiến cho mấy đồng nghiệp thấy thế cứ truy hỏi có phải chàng trai trẻ ấy là
người yêu của cô không.
Phương Thần không biết
giải quyết chuyện đó như thế nào, vì thật sự rất khó giải thích cho mọi người
hiểu được, vì vậy lần nào cô cũng chỉ trả lời bằng mấy câu lấp lửng. Nhưng cách
giải quyết ấy lại càng tệ hơn, vì mọi ngưòi cho rằng như thế có nghĩa là cô đã
ngầm công nhận, thế nên chị phụ trách công đoàn lúc nào cũng nhiệt tình không
còn sốt sắng giới thiệu người cho cô nữa.
Nhưng khi gặp Hàn Duệ,
cô không bao giờ hỏi rằng vì sao lại phải làm như vậy. Anh ta không phải là
người tùy tiện phí phạm thời gian tiền bạc, dường như mỗi việc anh ta làm đều
có mục đích rất rõ ràng, vì thế cô cũng nhận thấy bên mình thực sự đang có
những phiền hà.
Cô để việc đó cho Hàn
Duệ giải quyết, còn mình thì luôn giữ sự im lặng. Điều người ta thấy khó hiểu
là, vì sao họ lại phải theo dõi cô.
Khi về đến phòng, Trịnh
Linh Linh mới thực sự hoàn hồn, đưa tay lên ôm ngực nói: "Xem ra nghề
phóng viên này cũng không dễ dàng gì. Mình vốn là người bạo gan, không biết sợ
trời sợ đất là gì, nhưng kể từ hôm đi cùng vói ê kíp tới hiện trường một vụ hãm
hiếp giết người ở công viên về, mình bỗng phát hiện ra rằng, thế giới này thật
đáng sợ, lúc nào cũng có thể gặp phải tai họa bất kỳ. Giống như vừa rồi, cậu có
nhìn rõ bóng đen lúc đó không? Cách chỗ chúng ta đứng cũng không xa lắm. Không
biết người ây định làm gì?".
Phương Thần đang mải
nghĩ, nghe Trịnh Linh Linh nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy,
cô lên tiếng trấn an: “Không có chuyện gì có thể là người ấy đã đi lạc đường
." Nói rồi cô còn đùa: "Mục xã hội có phần vất vả nguy hiểm đấy, hay
là này tập huấn về, cậu xin quách
sang chuyên mục giải trí đi, dù sao cậu cũng rất hứng thú với các scandal
mà".
“Vì sao cậu lại biêt
mình có ý định đó thật?"
"Vì trước đây mình
cũng đã từng nghĩ như vậy", Phương Thần cười hì hì giục cô: "Cậu đi
tắm trước đi".
Đợi Trịnh Linh Linh vào
nhà tắm xong Phương Thần mới ngồi xuống mép giường.
Tay cầm di động, Phương
Thần do dự không biết có nên gọi điện thoại nói cho ai đó biết về chuyện vừa
mới xảy ra không. Đúng lúc đó thì màn hình điện thoại sáng lên, tiếp sau đó là
tiếng chuông đổ dồn.
Tuy thấy ngạc nhiên,
nhưng cô cũng nhanh chóng mở máy nghe, ỏ đầu dây bên kia là giọng trầm trầm
nhưng rất rõ: "Em đang làm gì vậy?".
Hàn Duệ rất ít khi hỏi
cô câu hỏi này, thông thường mỗi lần gọi điện anh chỉ nói thời gian và địa điểm
gặp mặt rất ngắn gọn súc tích, nói xong là cúp máy luôn.
Phương Thần trả lời đúng
như sự thực:"Vừa về đến phòng xong".
"Phòng số bao
nhiêu?"
"Sao cơ?", cô
ngạc nhiên hỏi.
"Em ở phòng số
mấy?"
Mười phút sau, người đàn
ông cao lớn đẹp trai ấy xuất hiện trước cửa phòng cô như từ trên trời giáng
xuống. Trước sự ngạc nhiên của cô, Hàn Duệ tỏ ra rất vui, hai tay cho vào túi
áo khoác, nhìn cô bằng ánh mắt sáng như sao băng, rồi nói: "Ra ngoài ngồi
nói chuyện một chút".
"Anh đến đây có
việc gì thế?", sau khi định thần lại, Phương Thần ngồi xuống chiếc ghế bên
bàn uống nước ở đại sảnh, hỏi.
Hàn Duệ châm một điêu
thuốc, trả lời với giọng nói rất bình thản: "Đến thăm em".
Nếu là người đàn ông
khác, khi nói ra câu nói đó chắc chắn sẽ kèm theo cả nụ cười, bởi vì họ muốn
cùng chia sẻ sự lãng mạn và niềm vui bất ngờ với bạn gái từ hành động của mình,
chỉ riêng Hàn Duệ thì không, anh vẫn thể hiện như đang nói về thời tiết trong
ngày.
"Hai ngày vừa rồi
thế nào?", Hàn Duệ từ từ nhả một hơi khói, rồi lại hỏi: "Có phải ngày
kia sẽ kết thúc không?".
"Theo chương trình
bố trí thì là như vậy." Phương Thần xoay xoay tách trà trong tay, mắt nhìn
Hàn Duệ: "Rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy?".
"Sao? Xem ra em
không tin những lời tôi nói." Dường như Hàn Duệ mỉm cười sau làn khói
thuốc, những ngón tay kẹp điếu thuốc co lại, tay chống lên trên tay vịn của
chiêc ghế, toàn thân dường như hòa thành một chỉnh thể với chiếc salon màu sẫm,
nhìn cô bằng ánh mắt rất khó đoán định, "Nói cách khác, em cho rằng tôi
không nên làm việc này đúng không?".
Điều này giống với phong
cách của Hàn Duệ, vì thế cô gật đầu thành thực, ngẫm nghĩ một lát, cô quyết
định nói với Hàn Duệ: "Vừa rồi hình như tôi