
rất nhiều.
Hàn Duệ không nghĩ rằng
sẽ nhìn thấy cô trong bộ dạng như vậy, cũng giống như việc anh không nghĩ rằng
mình sẽ đưa tay ra lau giúp cho cô, hơn nữa động tác còn rất thoải mái, tự
nhiên tới mức đáng kinh ngạc.
Thực ra, Hàn Duệ đã phát
hiện ra rằng, mình ngày càng quen với sự có mặt của cô. Nhiều lúc, Hàn Duệ còn
có cảm giác hình như anh và cô đã ở bên nhau từ rất lâu rồi, vì tính cách của
hai người có nhiều điểm hợp nhau, thậm chí cứ như có sự thỏa thuận ngầm giữa
họ.
Khi lái xe quay về, suốt
dọc đường Phương Thần luôn cảm thấy không khí trong xe ngột ngạt khác thường.
Người lái xe không nói gì, vì thế cô cũng không chịu mở miệng mà chỉ cúi đầu
xuống mân mê chiếc di động. Đúng lúc ây thì nhận được điện thoại của Tổng biên
tập gọi tới, nói rằng, có một lớp tập huấn về nghiệp vụ, đơn vị quyết định cử
cô đi dự, địa điểm là tại một khách sạn ở ngoại ô cách trung tâm thành phố khá
xa, thời gian tập huấn là năm ngày.
"Chiều ngày mai
phải có mặt", Phương Thần nghĩ, xuất phát từ nguyên tắc tôn trọng tối
thiểu cũng cần phải nói cho Hàn Duệ biết một tiếng.
Hàn Duệ nghe xong, đáp:
"Nhớ phải cẩn thận đấy"- Phương Thần nhướng mày, tỏ rõ sự ngạc nhiên
không cần che giấu "Cảm ơn vì đã quan tâm."
Hàn Duệ quay đầu lại
nhìn cô như suy nghĩ điều gì đó, một lát sau mới gật đầu nói: "Không có gì".
Khách sạn nơi tập huấn ở
tại một chỗ khá vắng vẻ, nhưng điều kiện trang bị rất tốt, nghe nói đó là của
thân nhân một vị lãnh đạo thành phố đầu tư xây dựng. Vì có sự hỗ trợ phía sau
như vậy nên không hạn chế về vị trí địa lý cũng như hoàn toàn không phải lo về
vấn đề nguồn khách.
Mọi công tác chuẩn bị
cho hoạt động tập thể của các tòa soạn và tạp chí được tiến hành chu đáo từ
trước. Phương Thần và phóng viên của một tờ báo khác ở chung một phòng. Phóng
viên ấy tên là Trịnh Linh Linh, tuổi cũng ngang Phương Thần, nhưng năm ngoái
mới bắt đầu vào nghề phóng viên, thời gian công tác tính ra chưa đầy ba tháng.
Có lẽ do tính cách tương đối giống nhau nên hai người nhanh chóng trở nên thân
thiết, cùng ở cùng ăn, ngay cả khi lên lớp cũng đi chung.
Buổi tối ngày thứ ba của
đợt tập huấn, Trịnh Linh Linh có vẻ bồn chồn, tuy mắt thì nhìn lên màn hình ti
vi nhưng miệng lại than thở: "Mình muốn đi dạo phố quá, làm thế nào bây
giờ?".
Phương Thần ngồi chắp
bằng trên một chiếc giường khác, nói: "Cố chịu thêm hai ngày nữa".
"Này, cậu có thấy
là giảng viên quá máy móc không? Lên lớp mà cũng phải điểm danh. Đến học sinh
chắc cũng không đến mức nghiêm ngặt như vậy đâu."
Phương Thần mỉm cười,
"Trước đây chắc cậu thường xuyên trốn học phải không?".
"Học sinh mà không
trốn học thì đâu còn là học sinh nữa- Trịnh Linh Linh chớp mắt hỏi lại:
"Không lẽ cậu chưa bao giờ bỏ học?".
Có chứ " Ngẫm nghĩ
kỹ một lúc, Phương Thần gật đầu, có lẽ điều đó đã trở thành chuyện quá xa xôi
rồi
Lát sau linh Linh đưa ra
ý kiến: "Buồn chết đi được hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Nghe nói
bên cạnh đây có một cái hồ nước rất trong và mát, trời cũng vừa mới tối, hay là
chúng ta ra đó đi".
Không khí bên ngoài quả
nhiên rất tuyệt. Tuy hơi hẻo lánh nhưng hiếm có khách sạn nào lại ở thế tựa núi
nhìn sông như thế này, hơn nữa bốn bề cây cối sum suê, phong cảnh rất đẹp.
Đi một đoạn thì thấy một
cái hồ thiên nhiên, dưới ánh sáng chập choạng thực lòng khó mà thấy được nước
hồ trong như thế nào chỉ cảm thấy mát mẻ sảng khoái khi đi tới gần mà thôi.
Phương Thần mặc hơi ít
áo, cô chỉ choàng thêm một chiếc áo dài đến đùi bên ngoài chiếc áo phông,
khoanh tay trước ngực cùng Trịnh Linh Linh đứng nói hết chuyện này đên chuyện
Chủ đề trong các câu
chuyện của phụ nữ quanh đi quẩn lại cũng chỉ là ăn uống, dạo phố, buôn chuyện,
thêm vào đó là sự bức bối của việc ngồi trong lớp nghe giảng mấy ngày nay, vì
thế gần như có sự giao ước ngầm, không ai nhắc gì đến chuyện công việc vào lúc
này.
Trịnh Linh Linh không
những rất hứng thú vói chuyện đi mua sắm và scandal của các minh tinh màn bạc,
những lúc rảnh rỗi còn nghiên cứu cả về thuyết ma quỷ. Từ những truyền thuyết
của phương Đông đến các chuyện kỳ lạ ở phương Tây, kể lể một hồi Trịnh Linh
Linh mới nghĩ ra và hỏi Phương Thần: "Cậu có tin trên thế giới này có ma
không?".
"Không tin."
Phương Thần vừa nhúc nhích, định đổi tư thế. Đúng vào lúc cô vừa dứt lời thì
trong lùm cây chênh chếch phía sau vang lên một tiếng hú.
Hai người giật thót
mình, vội quay đầu lại nhìn.
Phương Thần tính mắt hơn
nên nhìn thấy một bóng người thoáng qua, rồi thoắt một cái là biến mất, một
phần có lẽ vì người ấy chạy rất nhanh, phần là vì bóng tối.
Trịnh Linh Linh sởn hết
cả gai ốc, kéo vạt áo của Phương Thần nói: "Chúng ta đi về thôi".
"Ừ", Phương
Thần quay đầu nhìn lại một lần nữa rồi mới quay người đi.
Thực ra thì cô cũng thấy
hơi sợ, nhưng khi nhìn thây đó là một bóng người thì trấn tĩnh lại đôi chút.
Bởi đây không phải là
lần đầu tiên. Tháng trước cô cũng đã phát hiện ra hình như thỉnh thoảng mình
lại bị một người nào đó theo dõi. Lúc đầu cô còn nghi ngờ rằng mình quá nhạy