
ng rằng rất
xa xôi.
Dường như Hàn Duệ không
muốn phủ định rằng, sự chú ý của anh đối với Phương Thần mỗi ngày một nhiều.
Điều này giống như việc phát hiện ra một thế giới mới kỳ thú, mội một lần đến
gần là một lần tăng thêm cảm giác mới mẻ, đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong
gần ba mươi năm cuộc đời a
Cuối cùng Phương Thần
dừng lại trước tượng Chúa Jesus chịu tội.
Phương Thần hơi ngẩng
đầu lên, nhìn cây thập giá to lớn, không biết cô đang nghĩ gì, nhưng dáng vẻ và
sự im lặng của cô toát lên một sự thành kính vô cùng.
Tiếng bước chân phía sau
cũng dừng lại, Hàn Duệ đứng bên cạnh, đưa mắt lướt thật nhanh khuôn mặt nhìn
nghiêng của cô, rồi cất tiếng hỏi: “Em theo đạo Cơ Đốc à?”.
“Không.” Cô vẫn giữ
nguyên tư thế lúc đầu, ngay cả ánh mắt cũng không dời đi dù chỉ là một chút, cô
hỏi lại: “Thế còn anh?”.
“Tuy lớn lên ở nước
ngoài nhưng tôi là kẻ vô thần.”
Đây là lần đẩu tiên Hàn
Duệ chủ động nói về chuyện của mình. Phương Thần nghe xong trầm ngâm trong mấy
giây, sau đó quay đầu lại, hỏi: “Ở nước nào? Có phải nước Ý không?”. Cô mỉm
cười, khóe môi khẽ nhếch lên, như thể đang đoán một câu đố thú vị: “Các băng
nhóm xã hội đen bên đó tương đối nhiều”.
“Không phải, nước Mỹ.”
Nghe xong câu trả lời
ấy, Phương Thần đột nhiên im lặng rồi gật đầu. Hàn Duệ hơi nheo măt lại, dường
như ngắm cô một lượt, rồi hỏi thẳng: “Sao thế?”.
Chỉ trong mấy giây ngắn
ngủi, cô vô tình bộc lộ vẻ suy tư, ai ngờ Hàn Duệ lại nhạy cảm đến như vậy, chỉ
một thoáng là đoán ngay ra.
Phương Thần lắc đầu
chối: “Không có gì. Chỉ là tôi đang nghĩ, tiếng Anh của anh chắc chắn là phải
rất lưu loát”.
Đây là một cái cớ rất
buồn cười và ngốc nghếch, nhưng không hiểu vì sao Hàn Duệ lại không nói ra điều
đó mà chỉ nhìn cô một lần nữa rồi đề nghị: “Đã quay về chưa?”.
“Vâng.”
Phương Thần đi theo Hàn
Duệ, cách một quãng khoảng vài ba bước chân. Cô thấy mình không sao hiểu được
suy nghĩ của người đàn ông này, có lúc rõ ràng là người rất mạnh mẽ, không cho
phép bất cứ ai giở trò dối trá và lừa gạt trước mặt mình, nhưng lại có lúc
giống như một quý tộc, anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác nhưng không
nói ra lời.
Ở cùng với một người như
vậy, mỗi giờ mỗi phút đều như sẵn sàng đón nhận những điều bất ngờ.
Tất nhiên, còn có cả
nguy hiểm nữa.
Phương Thần không muốn
nghĩ tới chuyện cuối cùng sẽ xảy ra điều gì, cô chỉ biết rằng một nỗi xao xuyến
cứ dần nhen nhóm trong lòng, khiến cho cô không thể nào để cho tất cả quay trở
lại, hoặc lựa chọn lại.
Kể từ sau hôm đó, các
cuộc gặp gỡ giữa hai người ngày một nhiều hơn.
Phương Thần không muốn
chống cự lại Hàn Duệ quá mức, vì cô biết Hàn Duệ rất thích thú khi thấy dáng vẻ
ấy ở cô, hơn nữa càng như vậy anh càng thấy cô hấp dẫn. Vì thế, có lúc sau giờ
làm, cô lập tức bị lôi đi ăn cơm hoặc cùng Hàn Duệ xuất hiện ở một bữa tiệc
công khai với vẻ không tự nguyện, hoặc có lúc lại bị Hàn Duệ đưa đến hộp đêm và
quán rượu.
Vì số lần qua lại giữa
hai người ngày một nhiều lên, các thuộc hạ của Hàn Duệ cũng lần lượt tỏ sự nể
trọng đối với Phương Thần.
Phương Thần chưa bao giờ
nghĩ sự việc lại như vậy. Mặc dù quan hệ giữa hai người đã dần thay đổi, nhưng
có một lần trong lúc không được vui, khi ngồi trong xe, do không nén được nên
cô đã nói ra mấy lời có ý ngầm châm biếm: “Không ngờ mấy cuộc thù tạc của anh
còn nhiều hơn cả một chủ doanh nghiệp lớn. Chẳng lẽ tới những nơi đó cũng nhất
thiết phải đưa phụ nữ đến ư?”. Vì cô phát hiện ra, hai ngày trước khi tới tiệc
sinh nhật của một đồng nghiệp, lúc cô đang đi ở đại sảnh nhà hàng thì có hai
người đàn ông đi ngược chiều cứ nhìn cô với vẻ bí hiểm.
Và không may, cô là
người rất giỏi nhớ người, nên lập tức nhận ra một trong hai người ấy mình đã từng
gặp trong một lần bàn chuyện làm ăn.
Lần bàn chuyện làm ăn ấy
tổ chức công khai, Hàn Duệ là khách, vì thế thân phận của những người cùng tham
dự buổi gặp gỡ hôm ấy đều không mấy rõ ràng
Mãi cho đến lúc ấy
Phương Thần mới nhận ra rằng, dường như cô bị lôi kéo vào trong vòng phức tạp
đó và rất nhanh chóng được người ta biết đến.
Nguyên nhân chính của nó
không gì khác ngoài số lần Phương Thần xuất hiện bên cạnh Hàn Duệ quá nhiều. Mà
người đàn ống ấy, cho dù đi đến đâu thì cũng đều là tiêu điểm chú ý của mọi
người.
Tệ hơn nữa, thậm chí Hàn
Duệ còn đưa cô tới sòng bạc bí mật của anh ta.
Nhưng không phải là lần
đầu tiên cô tới nơi ấy.
Năm ngoái, tòa soạn báo
nơi cô làm việc và ban thời sự của một đài truyền hình địa phương đã cùng hợp
tác cử mấy phóng viên dũng cảm cải trang tới một số sòng bạc lớn trong thành
phố, nhưng đáng tiếc do nhiều nguyên nhân khác nhau nên những tư liệu tin tức
thu về cuối cùng không được như ý, thậm chí có cả những nội dung không có giá
trị để phát sóng.
Chuyện này có thể truy
ngược lên trước đó một thời gian.
Lúc đó Tô Đông đang ở
bên người đàn ông ấy và không có chuyện gì xảy ra, hơn thế còn rất may mắn nữa.
Thế nên, có một hôm Tô Đông nói với cô: “Hôm qua mình rất đỏ, mình đã thắng hơn
tám mươi nghìn!...”, và có lẽ đó cũng