Ánh hoàng hôn mỏng manh

Ánh hoàng hôn mỏng manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323815

Bình chọn: 9.5.00/10/381 lượt.

hiểu là

chuyện gì, cô chỉ cảm thấy cổ tay mình đau nhói.

Phương Thần chau mày lại

định lên tiếng, song Hàn Duệ đã đưa tay ra túm chặt lấy cổ cô.

Phương Thần vô cùng kinh

ngạc, các ngón tay Hàn Duệ ấn mạnh vào động mạch chủ trên cổ Phương Thần, hơn

nữa bàn tay đó còn từ từ bóp chặt lại một cách không thương xót.

Hàn Duệ muốn bóp chết

Phương Thần!

Nhận thức được điều đó,

Phương Thần không khỏi giật mình, quên cả phản kháng, cứ đứng sững một chỗ.

Gió biển lạnh từ bốn

phía thổi lại, trong điều kiện thời tiết thế này đương nhiên sẽ làm cho con

người ta cảm thấy giá lạnh. Tà váy và những sợi tóc mai của cô bị gió biển thổi

tung.

Phương Thần không hiểu

tại sao Hàn Duệ lại làm như vậy? Nhưng từ những thông tin phát ra từ ánh mắt

của Hàn Duệ lại cho thấy sự lạnh lùng u tối, các ngón tay của Hàn Duệ, rõ ràng

là da thịt người, nhưng lúc này lại giống như một lưỡi dao sắc bén kề lên cổ

của Phương Thần.

Chỉ cần Hàn Duệ không

vui, các ngón tay đó có thể kết liễu tính mạng của Phương Thần bất cứ lúc nào.

Gió thổi ngày càng mạnh

hơn, Hàn Duệ nghiến răng lại, các ngón tay một lần nữa bóp chặt thêm mấy phần.

Liền sau đó, Hàn Duệ nghe

thấy tiếng rên rất nhỏ và tiếng thở rất khó khăn.

Hàn Duệ nhíu mày lại.

Sắc mặt của Phương Thần

trắng bệch, nhìn như dán vào Hàn Duệ bằng ánh mắt đầy lo sợ và ngạc nhiên.

Chỉ cần Hàn Duệ mạnh tay

thêm một chút, có lẽ Phương Thần sẽ giống như một bông hoa héo, nhanh chóng lụi

tàn trước mặt Hàn Duệ.

Tuy nhiên, Hàn Duệ đã do

dự.

Rõ ràng biết Phương Thần

đã phản bội mình nhưng cuối cùng trong thời khắc quyết định nhất anh đã do d

Thời gian không có

nhiều, nhưng Hàn Duệ không thể ra tay được.

Nhìn thấy sự hoảng loạn

trong mắt của Phương Thần, Hàn Duệ phát hiện rằng bản thân anh tuyệt nhiên

không có cách nào giữ Phương Thần ở lại trên tàu.

Cũng vào lúc đó, Hàn Duệ

bỗng nhiên nhớ tới lời hứa trước đây. Anh đã từng hứa sẽ không để Phương Thần

gặp phải bất cứ một tổn thương nào nữa, nhưng hôm nay chính tay anh lại đẩy cô

đến cảnh ngộ nguy hiểm này.

Cho nên nói Hàn Duệ đã

hoàn toàn tỉnh ngộ cũng đúng, nói anh thấy cắn rứt lương tâm cũng không sai,

Hàn Duệ chỉ muốn Phương Thần an toàn rời khỏi tàu, cho dù Phương Thần có đồng

lõa với Jonathan, cho dù cô đã giúp kẻ thù của anh vây hãm anh tại nơi này.

Hàn Duệ dường như không

nén được ý nghĩ tự trào, thì ra anh cũng chỉ giống một người phụ nữ giàu lòng

nhân ái.

Trong khoảng thời gian

Hàn Duệ do dự, thì Phương Thần phải chịu sự đau đớn khôn cùng.

Phương Thần thở ngày

càng khó khăn, cổ họng của cô dường như bị bóp chặt hết mức, sự sợ hãi trước

cái chết đang ập đến, đã lập tức xua tan sự kinh ngạc ngắn ngủi trong cô.

Phương Thần bắt đầu phản

kháng lại theo bản năng.

Xem ra Hàn Duệ rất kiên

quyết, trong ánh mắt anh ngoài sự băng giá ra, dường như còn có cả sự phẫn nộ

rất khó tả…thậm chí là oán hận, mặc dù Phương Thần không biết tại sao Hàn Duệ

lại như vậy.

Phương Thần vừa co người

về sau, vừa nghiến răng gỡ bàn tay lạnh như đá của Hàn Duệ ra.

Vốn Phương Thần cho rằng

mình sẽ chẳng làm được gì, nhưng không ngờ chẳng cần tốn nhiều công sức, cô đã

có thể vùng thoát ra khỏi bàn tay của Hàn Duệ.

Phương Thần loạng choạng

về sau mấy bước mới đứng vững, việc đầu tiên cô làm là đưa tay giữ lấy cổ.

Cô hít sâu mấy cái, để

không khí vào trong phổi, chờ đến khi hơi thở gần trở lại bình thường, ngẩng

đầu lên, mặt vẫn chưa hết vẻ hoảng sợ.

“Anh bị điên rồi! Rốt

cuộc anh muốn gì?”, Phương Thần lên án Hàn Duệ trong hơi thở hổn hển, nhưng

không dám đến gần anh.

Hàn Duệ không nói gì.

Anh đã đoán ra. May sao

chiếc nhẫn ấy lại đâm vào tay anh, có lẽ nên coi nó là một loại thuốc mê đặc

biệt, với công dụng rất mạnh, vì thế đã khiến anh có cảm giác rã rời.

Cuối cùng anh cũng đã

biết vì sao trước khi rời đi Jonathan lại có vẻ mặt ấy, hắn ta đã chắc chắn

rằng Hàn Duệ không trốn thoát được, cho nên cố ý rút hết đám thuộc hạ theo dõi

Hàn Duệ về, và đợi xem một kết cục hay.

Hàn Duệ tin rằng, vào

thời điểm mấu chốt Jonathan nhất định sẽ xuất hiện để thưởng thức thành quả

chiến thắng.

Một cơn sóng lại ập đến,

Hàn Duệ phải bám chặt lấy lan can bên thân tàu, năm ngón tay anh nắm chặt lấy

lan can bằng sắt lạnh như băng, cố gắng ngước mắt lên nói với Phương Thần: “Còn

không đi sao?”.

Phương Thần vẫn chưa

thực sự thoát khỏi cơn hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng phát hiện ra sự khác

thường, nên buột miệng hỏi: “Anh thì…”.

Nhưng hai từ “thế nào”

còn lại chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thì Phương Thần đã nghe thấy Hàn Duệ hét

lên: “Cút đi!”.

Chưa bao giờ Hàn Duệ nói

với Phương Thần câu đó và bằng ngữ khí đó, nên Phương Thần ngẩn người ra trong

giây lát, rồi chỉ hai giây sau đó, người đàn ông cách Phương Thần mấy mét dường

như không chống đỡ nổi nữa đã quỳ một gối xuống.

Sự việc xảy ra quá bất

ngờ khiến Phương Thần không kịp suy nghĩ gì, chạy ngay đến theo bản năng. Cô

thấy Hàn Duệ đang cố gắng lấy hơi, dường như anh thở rất nặng nhọc.

Phương Thần sợ hãi hỏi:

“Có chuyện gì thế?”.

Hàn Duệ cúi đầu xuố


Lamborghini Huracán LP 610-4 t