
Phương có hứng thú cùng chơi với anh em chúng tôi hai ván bài không nhỉ?”.
Mặc dù là hỏi Phương Thần, nhưng ánh mắt của Jonathan lại hướng về phía Hàn
Duệ. Phương Thần cảm thấy tình hình có gì đó rất khác thường, cô đang đắn đo
suy nghĩ thì Hàn Duệ đã chậm rãi nói: “Trước cuộc gặp hôm nay, tôi nghĩ anh
định nhân cơ hội hôm nay xóa bỏ một sô hiểu lầm không vui, đúng không?”.
Hiểu lầm? Phương Thần
không hiểu, bất giác cô quay sang nhìn Jonathan, nhưng khi nhìn thấy tròng mắt
của Jonathan đảo một vòng, cô lập tức cười nói: “Lần trước tôi thật thất lễ
quá”.
Jonathan giơ cao ly rượu
hướng về phía Phương Thần với vẻ lịch lãm, nói: “Thật là có lỗi với cô Phương,
hy vọng buổi gặp đầu tiên tại K THIếU VĨ hôm đó không để lại ấn tượng xấu gì
cho cô”. Thấy Jonathan nhắc đến địa điểm gặp gỡ “đầu tiên”, Phương Thần xem như
không có chuyện gì cúi nhìn xuống, lắc đầu nói: “Không có gì”.
Jonathan cười to: “Vậy
chúng ta sẽ bắt đầu sau mười phút nữa”. Hàn Duệ cầm ly rượu nhẹ nhàng đặt lên
mặt bàn, đứng lên nói: “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó sẽ quay lại”.
Lúc Hàn Duệ đi, tất nhiên thuộc hạ của anh cũng đi theo, Phương Thần ngớ người
ngồi nguyên chỗ cũ, không biết có nên đi theo Hàn Duệ không. Cô hơi do dự, bước
chân chậm lại, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng Jonathan ở phía sau: “Quả thật cô
đã khiến tôi thấy rất ngạc nhiên”.
Phương Thần không quay
đầu lại, “Nghĩa là thế nào?”. Jonathan lắc nhẹ ly rượu, đổi vẻ mặt ôn tồn, gần
gũi lúc trước, di chuyển thân hình cao gần mét chin về phía cô như muốn mang
theo một áp lực vô hình, nói: “Xem ra trước đây tôi đã xem thường cô, không ngờ
quan hệ giữa cô và Alex lại thân mật đến vậy”. Nhận thấy vẻ nghi hoặc trên
khuôn mặt của Phương Thần, Jonathan liền giải thích: “Có lẽ cô chưa biết quy
tắc của gia tộc Rosenberg. Nếu như không có địa vị, người phụ nữ bình thường
không thể có mặt ở nơi này, cũng tuyệt đối không được mời đến tham dự cuộc nói
chuyện của chúng tôi”. Nói rồi Jonathan chỉ ngón tay về phía hai cô gái nóng
bỏng đang đứng ở bên kia khoang tàu: “Cô nhìn xem, họ là bạn tình của tôi đêm nay.
Nhưng giữa cô và họ rõ ràng không giống nhau”.
Jonathan dừng lại một
lát, tròng mắt xanh đậm của hắn ta hơi đảo, vẻ mặt bỗng hiện lên sự chế nhạo
không chút thiện ý.
“Xem ra tôi đã sai rồi.
Có lẽ bây giờ cô không còn để tâm đến việc Lục Tịch đã chết như thế nào.” “Ai
nói với anh thế?”, nói xong, Phương Thần khẽ mím môi, giữ lại câu nói phía sau.
Jonathan dường như đã nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Phương Thần. Người
đàn ông ngoại quốc cao to này gật đầu nói: “Nhưng Alex rất khó đối phó, đúng
không? Cô cũng nên hiểu rằng, để lấy được thông tin có giá trị từ miệng Alex là
việc rất khó”. Jonathan nói không sai, Phương Thần không lên tiếng mà đợi
Jonathan nói tiếp: “Có lẽ đêm nay tôi có thể giúp được cô”. Giống như người làm
ảo thuật, Jonathan móc từ trong túi ra một vật rồi đặt vào lòng bàn tay, đưa
cho Phương Thần, nói: “Cô hãy đeo cái này vào”.
Đó là một chiếc nhẫn cổ
xưa tinh xảo, trên nhẫn khắc những hình hoa văn rất phức tạp, uốn lượn. Dưới
ánh đèn chiếc nhẫn ánh lén màu xanh thẫm.
“Đây là di vật của chị
cô, khi còn sống cô ấy coi nó là vật báu của mình, mãi đến lúc xảy ra chuyện nó
mới được đeo vào tay của cô ấy”, Jonathan ngước nhìn vẻ mặt của Phương Thần,
rồi chậm rãi nói: “Cái nhẫn đó là do Alex tặng cho cô ấy”.
Phương Thần định đưa tay
ra đón chiếc nhẫn, nhưng câu nói cuối cùng của Jonathan đã khiến cho cô lập tức
từ bỏ ý định ấy. Chỉ là một món quà bình thường? Hay là tín vật đính ước, cho
nên Lục Tịch mới quý trọng nó đến thế?
Với giọng khô cứng,
Phương Thần hỏi: “Anh đưa chiếc nhẫn cho tôi để làm gì?”. “Cô hãy đeo nó vào.
Sự việc đã xảy ra lâu lắm rồi, lẽ nào cô không muốn biết khi nhìn thấy cái nhẫn
này liệu Alex có nhớ đến Lục Tịch hay không?”. Câu nói của Jonathan có một sức
cám dỗ đặc biệt, nó giống như một sợi dây vô hình đang dần dần trói chặt lấy
Phương Thần. “Thực ra cả cô cũng tò mò như tôi, đều muốn biết khi nhớ đến Lục
Tịch, Alex sẽ có phản ứng như thế nào!” Thấy được sự chần chừ do dự của Phương
Thần, không cần thanh minh gì thêm, Jonathan tóm lấy cơ hội, chộp lấy tay của
Phương Thần và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của cô.
Vốn dĩ xuất thân trong
một gia tộc xã hội đen, nênJonathan rất nhanh và khỏe, Phương Thần chưa định
thần là đã xảy ra chuyện gì đang định tháo chiếc nhẫn ra thì đã không kịp nữa.
Hàn Duệ xuất hiện ở bên cửa khoang tàu, ánh mắt của anh lướt nhìn rất nhanh
Jonathan và Phương Thần, trên khuôn mặt lộ rõ nét nghi ngờ rất khó tả. Hàn Duệ
cười nói: “Xem ra hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ”.
Jonathan cũng cười ha hả
theo, sau đó chuyển sang chủ đề khác: “Cuộc chơi tối nay có thể bắt đầu được
chưa nhỉ?”. Phương Thần liếc nhìn Hàn Duệ, Hàn Duệ chậm rãi đáp: “Đã sẵn sang.”
Ván bài lập tức được bắt đầu ngay trên khoang tàu xa hoa. Phương Thần yên lặng
ngồi bên cạnh, mắt cô như dán vào mặt bàn, nhưng không hiểu sao, cuối cùng cô
lại kìm lại được sự kích động của bản