
trở
nên nhợt nhạt, hỏi lại: “Cái gì?” Cô phát hiện ra tằng đến cả chút hơi sức còn
lại để suy nghĩ cũng dần mất đi.
“Cô không định làm gì
cho Lucy sao?”, Jonathan nói rất ngắn ngọn, nhưng hắn ta tin cô sẽ
Dường như Phương Thần
hơi sững người trong giây lát, nhưng không nói gì.
Làm cái gì? Và làm như
thế nào?
Cô nghĩ đến Lục Tịch,
cảm thấy sống mũi cay cay. Thân hình trẻ trung xinh đẹp của chị ấy nằm trên
chiếc giường sắt lạnh giá, lúc đó cô đã nhìn Lục Tịch chăm chăm, trong suốt
mười chín năm cho đến lúc đó có lẽ đó là lần đầu tiên cô nhìn chị mình kỹ đến
như vậy và đó cũng là cuối cùng.
Người mà cô từng ghen
ghét, đồng thới là người thân thiết nhất đã nâng đỡ cô lớn lên.
Nhưng, cô có thể làm
được việc gì cho chị ấy bây giờ?
Cô không dám thừa nhận ,
trong những đêm cùng hưởng thụ niềm vui sướng với Hàn Huệ, được anh ôm đưa vào
trong giấc ngủ, cô đã tạm thời quên mất Lục Tịch, cũng đã quên mất mục tiêu thực
sự khi tiếp cận với Hàn Duệ.
“Nếu có nhu cầu, tôi
nghĩ cô có thể giúp được cô.”
Jonathan vừa nói vừa
đứng dậy, thân hình to lớn để lại một bóng đen trên tường, rồi từ tốn tiến dần
đến bên cửa.
Trước khi đến đây, đã
tính toán rất kỹ việc ra điều kiện với cô như thế nào.
Phương Thần vẫn không
nói một câu nào, dường như cô đang suy nghĩ tới điều gì đó, lại đang đờ đẫn.
Nhưng, khi Jonathan bước tới trước mặt, cô đột nhiên nói ra một câu với vẻ hết
sức lạnh lùng: “Không”, rồi nhanh chóng kéo cửa bước ra ngoài.
Jonathan dừng lại một
chút, mắt thoáng giận dữ. Đã đến nước này rồi, thế mà cô gái này vẫn không hề
hiểu được, ngược lại còn dám nói năng gay gắt và tỏ sắc mặt khó coi với mình.?
Thuộc hạ của hắn đứng
sừng sững hai bên cửa như hai tòa tháp sắt, nhìn cảnh tượng ấy thì thấy tình
hình không ổn, chẳng kịp suy nghĩ gì vội đưa tay ta ngăn Phương Thần lại. Bấy
ngờ bị chặn lại như vậy, Phương Thần liền dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt vẫn
lạnh lùng như cũ, nhưng đôi mắt thì như muốn tóe lửa.
Cô liếc nhìn Jonathan –
con người xuất hiện với ý đồ không rõ rằng, “Hãy bảo bọn họ lui ra ngay!”.
Giọng của cô không cao
nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của mấy người phục vụ, mấy cô gái mặc đồng
phục liên tiếp đưa mắt nhìn về phía họ với vẻ hiếu kỳ, đồng thời như đang do dự
xem có nên đến để hỏi xem vì sao không.
Jonathan đưa mắt ra hiệu
với thuộc hạ, nới với Phương Thần: “Nếu không dựa vào tôi, cô nghĩ rằng cô cũng
có thể đối phó được với Alex sao?”.
Giọng của Phương Thần
đanh lại, trả lời không chút cân nhắc: “Đó là chuyện của tôi.
Thực ra, cô chưa hề nghĩ
rằng sẽ phải đối phó với Hàn Duệ nhưu thế nào, cũng không có chút thời gian nào
để nghĩ về những điều đó. Đầu óc cô lúc này dường như đang bị một người nào đó
khuấy động lên, vì thế mà chỉ còn lại một đống hỗn độn và còn cả những hình
bóng đủ kiểu đủ dạng liên tiếp xuất hiện, mấy năm trước cũng có, mấy tháng
trước cũng có. Cô chỉ muốn đi tìm Hàn Huệ và hỏi anh ta là vì sao, vì sao anh
ta lại đưa ra quyết định tàn nhẫn đến như vậy.
Viên đạn chí mạng ấy đã
găm vào giữa ngực của Lục Tịch, dường như nó đã đem khoảnh khắc trước cái chết
rút ngắn đến mức thấp nhất có thể, không biết lúc ấy Lục Tịch có kịp cảm thấy
đau hay không nữa. Nhưng, chỉ cần cô nghĩ đến đó là bàn tay của Hàn Duệ hoặc là
của người mà anh ta sai khiến, thì từ đáy lòng lại dấy lên một cảm giác lạnh
toát.
Vì sao lại là anh?
Phương Thần nhắm mắt
lại, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến những việc khác. Cô lách giữa hai người
da trắng cao lớn, bước nhanh ra khỏi đó.
Giả sử nếu chuyện này
đến sớm mấy tháng thì có lẽ cô đã không phản ứng giống như lúc này. Nhưng, vì
sao lại phải để đến lúc này mới có người nói cho cô biết rằng, cái chết của Lục
Tịch là do Hàn Duệ gây ra?
Phương Thần chạy khỏi
nhà hàng ra đường lớn, rồi lên một chiếc taxi đi thẳng đến hướng pub của Hàn Duệ.
Cô hiểu thói quen của anh, biết rõ vào giờ này hằng ngày anh thường xuất hiện ở
đó.
Ánh chiều vừa xuống, cả
thành phố bị bao trùm bởi một màu sẫm và chìm trong tiếng ồn ào, nhộn nhiệp,
như thể một chiếc lồng hấp khổng lồ, hừng hực, khiến người ta thấy ngột
Đường đi liên tiếp bị
tắc, hình như cũng đã nhận ra vẻ sốt ruột của người khách, tài xế vừa từ từ
điều khiển chiếc xe nhích lên từng chút một theo dòng xe, vừa mở to tiếng loa
phát thanh trong xe. Chương trình của đài giao thông đang phát một bản nhạc nhẹ
dịu dàng, như muỗn làm dịu bớt sự nôn nóng của những người lái xe.
Tài xế nói: “Đường này
tắt quá. Lát nữa sau khi qua đèn xanh đèn đỏ trước mặt, tôi sẽ rẽ sang trái,
đường ấy ít xe hơn đường này”.
Chờ một lát không thấy
người khách có phản ứng gì, bất giác anh ta quay đầu lại nhìn một cái thì thấy
cô gái đi xe xinh đẹp, trẻ trung vẫn nhìn ra ngoài cửa xe chăm chăm, dường như
cô đang suy nghĩ rất lung.
Lái xe không nói thêm
câu nào nữa. Khi rẽ sang hướng khác, quả nhiên đường bớt tắc hẳn, điểm trả
khách cách đó không xa, đúng nơi đẹp nhất trong trung tâm thành phố, là một
trong những nơi thường ngày luôn nhộn nhịp nhất.
Lái xe nghĩ rằng Phương
T