
hần đang vội, nên cô gắng luồn lách giữa dòng xe xuôi ngược, đến khi tới trước
cổng pub, đồng hồ chỉ vào đúng con số chẵn.
Khi chiếc xe dừng hẳn,
Phương Thần như mới sực tỉnh.
Cô vẫn nhớ, lần ấy vì vụ
án của Cận Tuệ, cô cũng vội vàng như ngồi trên đống lửa đi xe đến gần đây, rồi
xông thẳng vào cổng “Dạ Đô” tìm Hàn Duệ. Lúc ấy, cô và Hàn Duệ vẫn chưa thân
thiết, cô chỉ là liều một phen, thử xem trên con người cô có điều gì thu hút
anh và Tô Đông chính là cái cớ để tiếp cận anh một cách tốt nhất
Kết quả là cô đã thành
công, cô bắn trúng địch và thu hút được sự chú ý của Hàn Duệ.
Lần đầu tiên khi bị
cưỡng hôn ngay chính trong ngôi nhà của anh ta, không phải cô hoàn toàn không
có sức để chống lại, nhưng cô đã không làm như vậy. Khi cô bị anh giữ chặt lấy
người và khi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, ngoài sự hoảng hốt và phẫn
nộ trong chốc lát, thậm chí cô còn cảm thấy rất đáng chúc mừng.
Cô đã được được sự hưng
phấn và dục vọng trong đôi mắt của anh ta, và đó chính là những điều cô mong
muốn.
Cô cần thời cơ ấy, để
tiếp cận với anh ta gần hơn.
Lúc đó cô đã vì Lục
Tịch.
Và lúc này, Phương Thần
ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu nổi bật với những ánh đèn mày
rực rỡ gần trong gang tấc, trong lòng nghĩ, vì sao cứ như một vòng quay rồi tất
cả lại trở về điểm xuất phát ban đầu? Lần này cô cũng lại đến vì Lục Tịch.
Trả tiền xong, trong
giây phút trước khi bước xuống xe cô bỗng ngập ngừng.
Vào giờ này quầy rượu
vẫn chưa mở cửa, cánh cửa lớn được những người gác cửa kéo ra, Hàn Duệ dẫn đầu
một đám năm, sáu người từ bên trong bước
Phương Thần đã nhìn anh
như vậy từ trong xe qua một khoảng cách gần mười mét.
Dưới ánh đèn, bóng anh
nhạt nhòa và đổ lại, miệng khẽ mấp máy, hình như anh đang nói chuyện với người
bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như cũ, Phương Thần không thể nhớ được rằng đã
bao lâu rồi hai người không gặp nhau, bởi vì hầu hết thời gian cô dành cho công
việc, thời gian còn lại thì gặp gỡ với bạn bè chơi cho đến lúc nào mệt mới
thôi, rồi sau đó lăn ra ngủ và buổi sáng hôm sau lại tiếp tục công việc với một
tinh thần mới.
Cô đã sống những ngày
rất bận rộn, vì thế ít khi nghĩ đến anh, nhưng trong những lần bất chợt nghĩ
đến thì luôn cảm thấy chuyện cũ hiện lên rất rõ, rõ đến từng chi tiết, dù đó là
chi tiết quan trọng hay không thì cũng đều giống như những cảnh quay trong một
cuộn phim được ghi và lưu giữ cẩn thận.
Cô không thể nào nghĩ
rằng mình lại có thể nhớ rõ đến thế.
Dáng điệu trầm mặc của
anh.
Vẻ chế nhạo trên khuôn
mặt anh.
Và cả nụ cười thoáng qua
rất hiếm thấy trên đôi môi anh.
Sau lần xảy ra cuộc đọ
súng trên núi hôm ấy, số lần anh mỉm cười với cô dường như đã nhiều hơn hẳn,
tính nết cũng dễ chịu hơn, thậm chí còn có vẻ bao dung đặt biệt trước sự khiêu
khích cố ý của cô">
Có lẽ chính vì điều này
nên cô mới nhớ tới điệu bộ của anh khi cười, nó rất đẹp, đẹp hơn gấp nhiều lần
so với vẻ mặt lạnh lùng như băng giá, đến cả đường nét trên đôi lông mày cũng
mờ bớt đi, cả con người anh vừa có vẻ cởi mở vừa vẫn giữ được vẻ kiệm lời,
hướng nội, khiến người ta bất giác liên tưởng tới hình ảnh rặng núi xanh thẫm
sau cơn mưa.
Có một lần, không biết
bị ma xui quỷ khiến thế nào, cô không kìm được đưa tay ra sờ lên lông mày anh.
Anh sững người ra và cô cũng như vậy, nhưng anh đã không ngăn cản cô, mà chỉ
nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn hỏi.
Cô ngượng ngùng, lần đầu
tiên cô không biết phải nói như thế nào, nên đành lắp bắp: “Khi anh cười… trông
rất đẹp”. Sau đó, cô lập tức cảm thấy hình như mình đã đi quá giới hạn, nên vội
rụt tay về.
Nhưng anh đã không để
cho cô làm như vậy mà lập tức giữ chặt tay cô, để cho các ngón tay ấy tiếp tục
ở nguyên chỗ cũ.
“Vì sao bỗng nhiên lại
nói tới điều đó?”, anh hỏi với vẻ mong muốn tiếp tục kéo dài cảm giác dễ chịu
vừa qua.
Cô trả lời: “Không có
gì”. Không dám thừa nhận rằng vì không kiềm chế được bản thân mới làm như vậy
và chính vì hành động ấy rất dịu dàng tình cảm nên mới cảm thấy ngượng ngùng.
Cái giá của việc không
nói thật là cô lập tức bị anh bế thốc lên rồi đặt xuống chiếc giường to, rộng
và êm ái.
Cô khẽ kêu lên một tiếng
sửng sốt, nhưng anh dã nhanh chóng nằm đè lên, khuôn mặt nở một nụ cười thích
thú chưa từng thấy, đôi mắt sâu thẳm lóe lên những đốm sáng chẳng khác nào biển
cả trong đêm tối.
Anh hôn từ trán đến cằm
cô một lượt, rồi sau đó mới dừng lại nói: “Muốn nhìn thấy anh cười cũng không
có gì là khó, điều đó phải xem em sẽ làm cho anh vui lòng như thế nào”.
Cô đờ người, rồi sau đó
trừng mắt lên cô ý nhìn anh với vẻ coi thường, vì cô nghĩ, lúc đó anh đã đủ để
vui rồi.
“Anh cười hay không có
liên quan gì đến em?”, cô chất vấn lại với vẻ cứng cỏi.
“Không lẽ em không thấy
thích?”
“Em nói thích lúc nào?”
“Những lời vừa rồi của
em, hoàn toàn có thể hiểu như vậy.”\
Trước những động tác
khiêu khích sắp đến, cô bỗng cảm thấy hối hận, tất cả đều do cử chỉ như vừa bị
ma xui quỷ khiến của cô đưa đến, vì thế chẳng thể nào trách được người khác.
“… Hãy