
c đồng áng đang bỏ dở. Mà đám người Mặc Kính Trúc cũng trực tiếp hướng Ô Bùi La
cáo từ.
“Muội phu có rảnh thì đưa Tử Nãi Dạ về
đây chơi nha” Ô Bùi La nắm chặt cánh tay Mặc Kính Trúc. Trận này thu
hoạch lớn nhất đại khái chính là đem hai người họ đánh thành thân cận”
“Dĩ nhiên, nơi đây vẫn coi như là nhà mẹ đẻ của nàng, thời điểm nên về nhà mẹ đẻ, ta sẽ đưa nàng trở về” Mặc Kính Trúc hứa hẹn.
“Vậy là tốt rồi.” Ô Bùi La vừa lòng nở nụ cười: “Các ngươi phải bảo trọng a!”
Sau đó Mặc Kính Trúc liền mang theo thê
tử cùng nhóm sư đệ muội, còn có thêm A Bộ Na cứng rắn quấn quít chết
cũng bám theo chân bọn họ rời đi, một đường xuyên qua Lũng Tây, Trữ Hạ,
một đường đi vào Thiểm Tấn. Vì thế, Mặc Kính Trúc cùng mọi người chia
làm hai nhóm, cũng chuẩn bị mỗi người đi một ngả .
Tuy rằng kế tiếp nên đến phiên Cung Chấn Vũ làm bạn giá, nhưng Mặc Kính Trúc vẫn quyết định thay thế hắn đi. Thứ nhất là Nhạc Nhạc đưa thư thông tri nói nàng lại mang thai, nếu lần này hắn không trở về, sẽ không thèm nhìn tới nữa.
Thứ hai, là mau chóng để cho Tử Nãi Dạ
cùng sinh phụ nàng gặp lại, tuy rằng Tử Nãi Dạ biểu hiện cũng không tích cực, bởi vì vừa nghĩ tới cha nàng, nàng liền sẽ nghĩ tới nương đã chết
thảm, cho nên nàng có điểm sợ hãi. nhưng đây cũng là một trong trách
nhiệm của hắn, hắn không thể không để trong lòng.
Thừa dịp cuối cùng một khắc, ở cùng Tử
Nãi Dạ ở chung đã vô cùng thân quen, Thủy Tiên không quên lại trêu đùa
Tử Nãi Dạ e lệ một phen.
“Đại tẩu tử, có đại sư huynh đi cùng, đi đến nơi đâu tẩu đều không cần sợ hãi .”
Tử Nãi Dạ ngưỡng kiều nhan, ánh mắt hoàn toàn tin cậy cùng ánh mắt yêu thương Mặc Kính Trúc giao nhau: “Ta biết, phu quân rất lợi hại .”
Tròng mắt trượt đi, Thủy Tiên đột nhiên giơ lên một chút khóe miệng cười gian.
“Đúng vậy! Đại sư huynh thật sự rất lợi hại, đúng hay không?”
“Đúng! Đúng! Đúng!” Tử Nãi Dạ mãnh liệt gật đầu đồng ý, ngây ngốc bước vào cạm bẫy.
“Đặc biệt võ công của hắn lợi hại hơn, đúng hay không?”
“”Đúng! Đúng! Đúng!”
“Hơn nữa lại thông minh, lại ôn nhu, lại săn sóc, tất cả đều thật là lợi hại, đúng hay không?”
“Đúng! Đúng! Đúng!”
“Bất quá, hay là công phu trên giường cũng tối lợi hại nhất, đúng hay không?”
“Đúng! Đúng! Đúng!”
Thoáng chốc, một trận ầm ầm cười to, Tử
Nãi Dạ lúc này mới kinh ngộ vừa mới Thủy Tiên hỏi những thứ gì, mà nàng
lại trả lời những thứ gì, không khỏi xoát một chút đỏ mặt, ‘ưm’ một
tiếng lại trốn vào trong lòng Mặc Kính Trúc. Mà Mặc Kính Trúc hai gò má
cũng ửng lên, dở khóc dở cười thở dài.
“Tiểu sư muội, muội thật sự là…”
Thủy Tiên nhẹ thở cái lưỡi thơm tho: “Hắc hắc! Đại sư huynh, thoải mái một chút thôi!”
Mặc Kính Trúc bất đắc dĩ lắc đầu: “Tốt
lắm, vậy các ngươi liền trực tiếp quay về kinh thành đi, ta cùng Tam
muội phu đi Bắc Kinh cùng Hoàng Thượng hội hợp.”
Vừa nói đến quay về kinh, mặt cười của
Thủy Tiên lập tức suy sụp: “Cái kia, đại sư huynh, hay là… hay là muội
cũng theo mọi người cùng đi Bắc Kinh, sau đó mới…”
Mặc Kính Trúc mặt trầm xuống: “Trở về!”
Nhất thời ủy khuất quyết cao cái miệng
nhỏ nhắn: “Nhưng là người ta trở về lại phải học nghi lễ, còn thêm mấy
cái gì lễ nữa” Thủy Tiên lẩm bẩm: “Thật đáng thương a!”
Muốn cười lại không thể, Mặc Kính Trúc
khụ vài thanh: “Ân hừ! Đó là muội rất không hiểu lễ, cho nên Tứ muội phu mới kêu muội học nhiều một chút. Huống chi, nếu Tứ muội phu cần phải
xuất kinh, muội yên tâm để cho hắn đi một mình sao?”
Nhắc tới an nguy của vị hôn phu, Thủy Tiên rốt cục thở dài nhận mệnh: “Được thôi! Muội đây trở về học cái gì lễ tốt lắm.”
Một bên, đám người Nhiêu Dật Phong sớm cười tới gập bụng.
“Thủy Tiên, muội thật sự thật đáng
thương, cho tới bây giờ không nghĩ tới muội cũng sẽ có như vậy một ngày, ta thật sự…” Nhiêu Dật Phong sang khụ : “Hảo đồng tình muội!”
“Tứ cô gia quá vĩ đại !” Thẩm Quân Đào lẩm bẩm nói.
Mặc Kính Trúc nhịn cười chuyển hướng
Cung Chấn Vũ: “Nhị sư đệ, đem tiểu sư muội giám sát chặt chẽ một chút,
đừng làm cho nàng nửa đường chuồn mất.”
Lạnh lùng liếc Thủy Tiên một cái: “Vâng, Đại sư huynh.” Cung Chấn Vũ mặt không chút thay đổi đáp.
Vì thế, Mặc Kính Trúc lại công đạo vài
câu rồi cùng đám người Cung Chấn Cũ mỗi người đi một ngả, một hướng
Trịnh Châu, một hướng Thái Nguyên đi.
Nhưng Mặc Kính Trúc thế nào cũng không
nghĩ tới, khi bọn hắn cùng Cơ Hương Ngưng hội hợp hôm sau đó, Cơ Hương
Ngưng liền đột nhiên yêu cầu muốn quay về kinh trước.
“Ta không yên lòng đứa nhỏ.”
Mà nhất buồn cười là, sinh phụ Tử Nãi Dạ, cái người phụ thân xa cách ái nữ mười năm kia lại nói tạm thời không muốn gặp nữ nhi.
“Ta không muốn để cho nàng nhìn thấy bộ
dáng này, ta hy vọng thời điểm nàng tái kiến ta, vẫn là người cha mười
năm trước vô cùng bình thường hòa ái”
Thật tốt quá, là mọi người đâu có muốn cùng ở một nơi với hắn tìm phiền toái đâu?
Aiz, không có cách, Tam sư muội làm mẹ
người ta lo lắng cho đứa nhỏ là chuyện bình thường, ý niệm nhạc phụ cũng không thể không để ý, thân là Đại sư huynh, lại là con rể, hắn chỉ có
thể tận lực nghĩ biện pháp làm cho tất cả mọi người vừ