
út động đậy, thẳng đến quân địch
tiến đến cách nơi này đúng 100 thước hắn mới bỗng nhiên trợn mắt, đồng
thời đem mười ngón tay lướt trên huyền cầm, một trận leng keng thùng
thùng kịch liệt dâng trào tiếng đàn bạt thiên vang lên, hòa cùng tiếng
đàn, một tiếng ca trong suốt cũng từ trong miệng hắn ngâm xướng đi ra.
“Vạn dặm trường giang, đào vô cùng
chí lớn sắc thu, đừng nói Tần cung Hán trướng, dao thai ngân khuyết,
trường kiếm ỷ thiên phân vụ ngoại, trong bảo khố quang quải ngày bụi mù
sườn!
Hướng tinh thần chụp tay áo chỉnh Càn Khôn, tin tức nghỉ.
Long hổ gầm, phượng vân khóc, thiên cổ hận, bằng hoài nói.
Đối núi sông sáng, lệ dính khâm huyết.
Biện thủy đêm thổi Khương trông nom địch, loan dư bước già Liaoning dương ác.
Đem thóa hồ đánh nát, hỏi thiềm thừ, viên gì thiếu?”
Tiếng đàn dũng cảm bi tráng, tiếng ca
ngạo nghễ bất khuất, thản nhiên bện thành một cỗ khí thế sất trá phong
vân, làm người ta nghe không khỏi thấy nhiệt huyết trong lồng ngực chạy
chồm, vạn trượng hào hùng mênh mông mãnh liệt. Nhưng mà, trừ bỏ Mặc Kính Trúc cùng Thẩm Quân Đào ra, không một ai chú ý tới khúc thanh này đến
cỡ nào hùng tráng, bọn họ đều chỉ lo trừng mắt nhìn ra chiến trường
trước mắt đến choáng váng đầu óc.
Xung quanh tuyết vẫn đang rơi dày đặc,
vậy mà trong phạm vi ba trăm thước phía trước kia không hề có tuyết,
những bông tuyết rơi xuống đều bị một cổ khí vô hình ngăn ở bên ngoài.
Mà hơn năm trăm binh lính Ngoã Lạt mới
tiến lên có vài bước liền đột nhiên ngã lăn xuống đất ôm đầu kêu thảm
thiết không ngớt, những con ngựa cũng đều điên cuồng giãy dụa. Khúc
thanh càng lên cao trào, những binh lính Ngoã Lạt cũng bắt đầu không
ngừng run rẩy co rút, ngựa thì sùi bọt mép, đứng không vững.
Vậy mà, tiếng đàn của Nhiêu Dật Phong
vẫn như cũ, tiếng ca cũng không ngừng lại, cứ lặp đi lặp lại đoạn cao
trào, thậm chí càng lúc càng đam mê, Mặc Kính Trúc nhìn ra được hắn đã
muốn vong hình. Vì thế, tại lúc khúc thanh chuyển đoạn, hắn nhanh nhẹn
tiến đến vỗ lên bả vai của Nhiêu Dật Phong.
“Đủ, Tam muội phu!”
Tiếng đàn ngưng lại, một lát sau, Nhiêu Dật Phong mới chậm rãi quay lại:
“Hắc hắc hắc! Thực ngượng ngùng, ta lại vong hình.”
Khó trách ở kinh thành vô luận bất luận
kẻ nào mở miệng yêu cầu hắn cũng thủy chung cự tuyệt đánh đàn, nguyên
lai là có chuyện như vậy.
Hắn sợ không cẩn thận đem mọi người xung quanh giết chết hết!
Mạc mạc ám đài tân vũ địa,
Huy huy lạnh lộ dục mùa thu,
Đừng đối nguyệt minh tư chuyện cũ,
Tổn hại quân nhan sắc giảm quân niên.Tài đánh đàn của Nhiêu Dật Phong rốt cục đã làm cho Úy Ngột tộc nhân hiểu được chỗ đáng sợ của hắn, mặc dù hắn
vẫn cợt nhả như trước, mọi người vẫn không tự chủ được đối với hắn bảo
trì một phần kính sợ chi tâm.
Thậm chí ngay cả A Bộ Na cũng đều dời mục tiêu sang hắn, bởi vì hắn thật sự là rất tuấn mỹ. (chị này hoa tâm quá)
Bất quá, đối với thủ đoạn của nàng ta
Nhiêu Dật Phong không hề để vào trong mắt mà uyển chuyển cự tuyệt, không giống như Mặc Kính Trúc trực tiếp lãnh đạm chống đỡ, hắn quanh co lòng
vòng nói với A Bộ Na: “Chỉ cần ngươi có một nửa điểm tốt của lão bà ta,
ta liền thú ngươi vào cửa.”
“Lão bà chàng có bao nhiêu tài giỏi chứ?”
“Cái này ngươi không nên tới hỏi ta, hẳn là đi hỏi người khác.”
Vì thế, A Bộ Na tìm tới Thẩm Quân Đào.
Thẩm Quân Đào thực ngay thẳng nói: “Bỏ
qua một bên Tam tiểu thư kinh thế chi mạo không tính đến. Tam tiểu thư
chúng ta cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông; việc bếp núc nữ hồng
cũng không gì không thành thạo ngoài ra còn tinh thông thuật số; chẳng
những cá tính ôn nhu lại săn sóc hơn nữa cũng không bao giờ nóng giận;
lại rất am hiểu lòng người chỉ cần Tam cô gia mở miệng đã biết hắn nghĩ
đến muốn cái gì, Tam cô gia muốn yên tĩnh sẽ tuyệt không đi quấn quít
lấy hắn; Tam cô gia muốn có nàng ở bên bầu bạn nàng liền hầu hạ hắn chu
đáo, Tam cô gia quả thực coi nàng là hiền thê trong bảo khố nha!”
Làm được như vậy còn là người sao?
A Bộ Na không tin trên đời thực sự có
một nữ nhân hoàn mỹ như thế, cho nên quyết định đợi khi bọn họ trở lại
kinh thành nàng cũng sẽ đi theo, nếu thật sự có một nữ nhân hoàn mỹ như những lời Thẩm Quân Đào đã nói, nàng sẽ không hi vọng gì nữa!
Nhưng mà, những lời này lọt vào tai Tử
Nãi Dạ lại giống nhau một câu thức tỉnh người trong mộng, nhắc nhở nàng
xem xét lại bản thân.
Nàng biết làm cái gì? Nàng có thể hầu hạ phu quân một cách chu đáo sao?
Càng nghĩ đến trong lòng nàng không khỏi hốt hoảng, mồ hôi lạnh cũng theo nhau ứa ra.
Bỏ qua một bên nàng phổ phổ chi tư không tính đến, việc bếp núc nữ hồng nàng chưa từng mó vào một tay, cầm kỳ
thư họa mọi thứ đều không thành thạo, đến thuật số là cái gì nàng còn
chưa hiểu, cá tính ngây thơ không biết săn sóc, không có chuyện gì cũng
hét ầm lên rồi chỉ biết tránh ở trong lòng phu quân làm nũng, không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng phu quân, hơn nữa nàng mỗi ngày mỗi đêm đều quấn quít lấy phu quân, thậm chí cho tới bây giờ còn chưa hề tẫn quá
chức trách thê tử mà hầu hạ phu quân!
Trời ạ! Nàn