
cả gia tộc hình như là chiếm cứ hết giới chính trị cả
thành phố Bạch Sa, sau khi Nam Dạ Tước trở về vẫn muốn động đến anh ta,
nhưng cũng giữ lại được tới bây giờ.
Dung Ân cảm giác cả ngày này như là nằm mơ, cô đi theo Bùi Lang
đi ra ngoài, bởi vì thời gian dài không hoạt động, đôi chân vừa nhức vừa tê, “Bùi Lang?”
“Không sao rồi, đã điều tra rõ ràng chuyện đó không liên quan tới em.”
“Vậy, bà ta đã chết thật rồi sao?”
“Cái này còn có thể giả sao?” Bùi Lang nghiêng đầu cười nói, sắc
mặc tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ ngưng trọng như trên mặt của Dung
Ân, giống như đã nhìn quen lắm rồi, “Sau chuyện đó thì bệnh tim tái
phát, theo như lời nói của người nhà bà ta, bà là người mắc bệnh tim lâu năm rồi, lần này mặc dù là ở trong bệnh viện, nhưng bởi vì lúc ấy bên
cạnh không có người, bệnh này thì, người mà muốn đi, rất nhanh.”
Dung Ân nhẹ thở ra một hơi, nhưng còn một vấn đề vẫn chưa hiểu,
lời nói của Sở Mộ đã rõ ràng như vậy, cô làm sao dễ dàng thoát tội được?
“Dung Ân, gần đây em sống có tốt không?” Bùi Lang thấy bên cạnh
không có ai, lúc này mới tựa chỗ quẹo ở hành lang, móc ra một điếu
thuốc.
“Còn anh? Không có phiền phức gì chứ?”
Người đàn ông cười cười, “Yên tâm đi, anh ấy muốn động anh, tất
nhiên sẽ có động tĩnh lớn, anh ấy không ngu ngốc, biết rõ nên lấy hay
bỏ.”
“Bùi Lang, anh cũng buông tay đi, được không?”
Người đàn ông nhẹ nhàng phun ra vòng khói, con ngươi tối tăm tràn lộ ra vẻ khó hiểu, khóe miệng của hắn giương nhẹ, lộ ra trạng thái
không quan tâm, “Lúc trước, nhất định phải động vào anh ta, em không
hiểu tranh đấu gay gắt trong giới chính trị, bây giờ anh đã leo lên rồi, cũng là thời điểm hưởng thụ cuộc sống, nhiệm vụ “trừ bạo an dân”, thì
để lại cho người khác làm đi.”
Theo địa vị xã hội của Bùi Lang,
Dung Ân cũng nghĩ tới, cô luôn không hiểu vì sao anh ta luôn chống đối
với Nam Dạ Tước, bây giờ nghe anh vừa nói như vậy, nghĩ lại, cũng là có
liên quan tới tiền đồ của anh.
“Đi xuống đi, có người đang đợi em.”
Dung Ân ngơ ngác, Bùi Lang giúp cô, cô không quên, chỉ là anh chịu buông tay, Nam Dạ Tước, sợ là vẫn ra tay độc ác như cũ?
Tảng sáng, ánh mặt trời đã nhô lên, Dung Ân cảm thấy chói mắt,
liền vươn tay che lại. sau khi con mắt không dễ dàng gì thích ứng được
ánh sáng gay gắt, cô liếc mắt thoáng nhìn thấy chiếc xe thể thao phô
trương ngoài sân.Từ xa nhìn thấy đuôi xe màu bạc, dường như là phù hợp
với bờ vai anh, anh đang hút từng ngụm thuốc, trên mặt đất đã rơi đầy
đầu thuốc lá, Nam Dạ Tước một chân hơi cong, lúc ngẩng đầu lên, đã nhìn
thấy Dung Ân đứng ở trên thềm đá.
Sắc mặt anh mệt mỏi, là dựa vào thuốc lá để làm tỉnh táo hơn mới
có thể chống đỡ được, quần áo vẫn là bộ của ngày hôm qua chưa thay ra,
trên mái tóc màu nho tím, đã dính đầy giọt sương, có vài giọt theo góc
cạnh khuôn mặt hấp dẫn của anh chật vật chảy xuống. Nam Dạ Tước ném
thuốc lá trong tay, nghiêng người đứng dậy, sải bước đi về hướng Dung
Ân.
Một buổi tối ngắn ngủi, nhưng cô cảm giác đã cách rất lâu rồi,
cái loại cô đơn và sợ hãi đó bị giam tại phòng thẩm vấn đã được sự ấm áp trong mắt của Nam Dạ Tước tẩy rửa sạch sẽ, Dung Ân ngừng thở, cô nói
không nên lời cảm giác bây giờ là như thế nào, yên tâm rồi, lỗ hổng đó
được lấp đầy, bước chân cô nhanh hơn chạy về hướng người đàn ông. Người
và người là như vậy, vĩnh viễn ở dưới những hoàn cảnh yên ổn, sẽ làm cho bạn quên đi cách trân trọng, cũng vĩnh viễn không cảm giác được loại ấm áp khác.
Dung Ân bổ nhào vào trong lòng anh, bị Nam Dạ Tước ôm chặt.
Mùi thuốc lá nồng nặc chui vào trong cánh mũi, Dung Ân chưa bao
giờ phát hiện, cô lại gấp gáp cần anh ôm lấy như vậy, cô nhón mũi chân,
đem cằm dựa trên bờ vai của người đàn ông. Nam Dạ Tước toàn thân lạnh
như băng, chiếc cằm thon cũng toát ra xanh xao mệt mỏi, hai tay Dung Ân
vòng qua lưng anh, lúc ôm chặt, cả thân thể run rẩy không thôi.
“Ân Ân, đừng sợ…”
“Em không sợ, em biết anh sẽ đưa em ra ngoài.”
Tầm mắt của cô xuyên qua cần cổ người đàn ông, khoảng cách gần
hơn mới phát hiện, trên mui xe của chiếc xe thể thao có phủ một lớp
sương dày, đột nhiện cổ họng cô giống như là bị thứ gì đó chặn lại,
nghẹn ngào lên tiếng, “Có phải anh ở đây cả buổi tối?”
“Ân Ân, anh không thể để lại em một mình vào lúc này được.” Nam Dạ Tước bàn tay mơn trớn đỉnh đầu của cô, “Chúng ta về nhà.”
Dung Ân bị anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé, hai chân càng giống như là bị đóng đinh , “Anh như vậy… Có nghĩ tới, em sẽ đau lòng không?”
Bước chân người đàn ông thoáng ngừng lại, nghiêng đầu qua, lôi cô đến trước mặt, “Nếu anh bỏ mặt em, anh không làm được, anh sẽ càng đau
lòng.”
Anh nhét Dung Ân vào trong xe, bên trong đã mở hệ thống sưởi, cô bị lạnh cả một buổi tối, bây giờ cần nhất là phần ấm áp này.
“Mẹ em thế nào rồi?”
“Anh để cho A Nguyên coi chừng ở đó, khi anh đến anh đã bảo đảm
với bà, hôm nay nhất định dẫn sẽ em đi gặp bà.” Nam Dạ Tước khởi động
động cơ, hai con mắt đầy tia máu.
“Sao anh biết em sẽ được thả ra?”
Người đàn ông cười cười, “Một chút thủ đoạn này của mẹ anh không
làm khó được an