Teya Salat
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324311

Bình chọn: 7.00/10/431 lượt.

ông biết rốt cuộc đang sợ những gì nữa, người bên ngoài không kiên nhẫn, đã bắt đầu chửi bậy, “Mở cửa

ra, sao vậy, làm chuyện mất mặt liền trốn ở trong nhà không dám ra gặp

người khác à? Tôi nói cho mấy người biết, nếu không mở cửa, tôi sẽ ở đây chửi mắng không thôi…”

Giọng nói bên ngoài hoàn toàn là xa lạ, Dung Ân đã nghe thấy

tiếng mở cửa của hàng xóm, “Ê, mới sáng sớm cô ở đây có biết làm phiền

người khác hay không, cô tìm ai đó?”

“Tôi tìm hồ ly tinh ở bên trong này, bà ta cướp chồng tôi, mọi người tới phân xử giúp, tôi có nên chửi mắng bà ta hay không…”

Bác Lưu mang dép đi ra, “Bà nói rõ ràng, ai là hồ ly tinh? tôi thấy bà này mới sáng sớm đã muốn gây chuyện à?”

“Chính là người bên trong…”

Dung Ân loảng xoảng một chút mở cửa ra, người phụ nữ đứng ở phía

ngoài bộ dạng ước chừng 40 mấy tuổi, ăn mặc rất bình thường, mẹ Dung

cũng cùng theo ra, “Bà là ai?”

Người nọ đầu tiên là sợ run lên, về sau phản ứng cực kỳ nhanh,

nhào tới liền níu lấy cổ áo mẹ Dung, “Chính là bà, con hồ ly tinh này,

bà dụ dỗ chồng tôi, còn ở bên ngoài sinh ra đứa con gái riêng này, tưởng rằng tôi không biết sao? 20 mấy năm nay, tôi nhẫn nhịn rồi lại nhẫn

nhịn, tôi không ngại bà làm người thứ ba, bây giờ bà lại muốn đến phá

hoại gia đình tôi, ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem chút đi…”

“Mẹ – -” Dung Ân vội vàng kéo tay người đàn bà ra, đối phương

thuận thế nằm té trên mặt đất “Ây da, đánh người rồi, ngay cả đứa con

gái riêng này cũng ăn hiếp tôi…”

Mẹ Dung tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hàng xóm lầu trên lầu

dưới nghe thấy tranh cãi cũng đều tụ tập cả lại, Dung Ân đã đoán được

việc này có dính dáng với Lâm Thanh Nguyệt, chính bà đã không thể kéo

được bộ mặt này ra, nên tìm người đến giội nước bẩn vào nhà cô, “Bà nói

tôi là con gái riêng, tốt lắm, tôi hỏi bà, chồng bà tên họ là gì?”

“Cô còn có mặt mũi nói đến chồng tôi, ông ta bây giờ đêm không về ngủ, chính là bị mẹ con mấy người xúi giục, tôi sẽ cùng mấy người liều

mạng…” Người phụ nữ giữ vững tốc độ từ trên mặt đất đứng lên, trên quần

còn dính một đống bụi bẩn, Dung Ân đứng che chắn trước mặt mẹ, bác gái

Lưu cũng vội vàng đi đến can ngăn, “Cái bà này… Còn như vậy, tôi sẽ phải báo cảnh sát đó…”

“Báo đi, bà báo đi…” Người phụ nữ múa máy hai tay thô ráp, trong

miệng chửi rủa một tràn, “Tốt nhất là để người khác đều xem thử chuyện

xấu của người nhà này, bà cướp chồng người ta, không biết xấu hổ à…”

“Bà …..bà…..” mẹ Dung chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời bước chân lảo đảo, vội vươn tay vịn lấy khung cửa.

Trên mặt Dung Ân bị bà điên đó tát mấy cái, nửa bên mặt gò má

sưng đỏ lên, “Tôi biết việc này, cho dù tôi có thêm mười cái miệng cũng

nói không rõ được, bà trở về nói cho bà ta biết, kêu bà ta đừng đứng sau lưng giở trò này, bà ấy muốn làm lớn chuyện này, chúng tôi sẽ theo hầu

bà ấy tới cùng, Dung gia bọn họ không sợ bị vạch mặt, tôi càng không

sợ!”

Phụ nhân kia nghe nói, động tác trong tay cũng cứng lại, sắc mặt

có chút lúng túng, hình như là bị người ta vạch trần bộ mặt ngay tại

trận nên rất khó tiếp tục diễn, Dung Ân đẩy bà ta ra, quay lại giữ chặt

tay mẹ Dung, “Mẹ, chúng ta vào trong.”

“Đừng hòng đi…”

Người phụ nữ vốn là muốn cho hai mẹ con bị xấu mặt, đây cũng là

mục đích nhận tiền của bà, bà bước nhanh nhào tới trước, hai tay gắt gao giữ chặt ống tay áo Dung Ân, “Trả chồng cho tôi, hai người các người

không biết xấu hổ…”

Dung Ân thuận tay đem mẹ Dung đẩy vào trong nhà, trở tay đẩy ra,

lại không nghĩ người phụ nữ nhất thời không có đứng vững, gót chân tại

đầu bậc thang chao đảo chút, cả người liền ngã xuống một mạch theo cầu

thang, “A……”

Theo tiếng va chạm liên tiếp, Dung Ân gấp rút xông tới, chỉ thấy

người nọ nằm ở nơi chỗ rẽ cầu thang, đầu chúi xuống tại bậc thang cuối

cùng, một đống máu tươi đang theo đầu chảy tràn ra, con mắt nhắm chặt

lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Mẹ Dung nghe được động tĩnh đi ra, khiếp đảm đến hai chân xụi lơ, may là hàng xóm bên cạnh đỡ, “Mau, mau gọi 120 đi.”

Bác Lưu lau lau mồ hôi trán, chạy thục mạng vào trong nhà Dung

Ân, lúc cầm điện thoại lên, tay vẫn còn đang run rẩy, “Alo, 120 trung

tâm cấp cứu đó hả…”

Bàn tay Dung Ân vịn lấy cầu thang, năm ngón tay cầm thật chặt,

vốn là đã trắng nõn bây giờ càng trắng giống như tờ giấy trong suốt, Nam Dạ Tước nghe thấy tiếng động bước lên nhanh hơn, anh đứng bên cạnh

người phụ nữ đang hôn mê, gương mặt tuấn tú chầm chậm ngẩng lên, chỉ

thấy Dung Ân thân thể không chút sức lực dựa vào lan can, đang từng chút từng chút một trượt xuống dưới.

“Ân Ân….. “

Xe cứu thương không lâu sau cũng tới, Nam Dạ Tước hai tay ôm Dung Ân vào lòng, “Không sao, có anh ở đây, không sao.”

Mẹ Dung nhanh chóng đã ngồi dưới đất khóc lớn lên, bầu trời bao

la sáng trong lúc trước, lúc này có vẻ hơi mông lung, bà không biết tại

sao trong một đêm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cách nghĩ của bà và

Dung Ân đều rất đơn giản, có thể sống qua ngày một cách bình thường là

tốt rồi. Nhưng những biến cố liên tiếp này giống như là đã được thương

lượng từ trước, khiến cho bà khó có t