
hai mươi mấy năm.
Sau khi gặp
nhau,cũng đã dự đoán là phải xa nhau. Giờ đây Dung Tử Nham thích an
nhàn, những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt, cũng để lại trong ký ức
sâu thẳm.
“Mẹ, về sau mẹ con chúng ta phải sống thật tốt.”
Mẹ Dung nằm ở trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, cũng không thê oán như lần
gặp trước, “Mẹ nghĩ kỹ rồi, chỉ cần có Ân Ân như vậy là đủ rồi, có thể
an nhàn qua hết nửa đời sau, mẹ thấy thoả mãn rồi.”
Cô thấy rất may mắn, mẹ cũng không mù quáng mà sống trong quá khứ, có nhiều thứ đã giữ không được, thì nên vứt bỏ thôi.
Trên đường cái, không khí năm mới vẫn còn ở đây, trong trung tâm treo lồng
đèn thành một con rồng dài, có một số cửa tiệm còn đốt pháo, giẫmchân
lên, đế giày đều dính đầy giấy đóng gói màu đỏ.
Dung Ân đi vào
tiệm trang sức mà lần trước Nam Dạ Tước dẫn cô vào, nhân viên phục vụ
nhiệt tình chào đón, cô cúi người, ở trong tủ quầy phát hiện chiếc nhẫn
ngón út lần trước nhìn trúng, “Chào cô, tôi muốn xem chiếc này.”
Nhân viên phục vụ lấy nhẫn ra, “Tiểu thư, tôi nhớ cô, lần trước đi cùng với
Tước thiếu, lúc ấy tôi đã thấy được, cô thích chiếc nhẫn này ạ.”
Dung Ân đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình, “Đẹp không?”
Chất liệu bạch kim lạnh cứng, dưới ánh đèn ánh ra sắc nét, nhân viên kia vội vàng phụ họa, “Đẹp lắm, ngón tay cô mảnh mai, đeo rất đẹp.”
“Vậy, đeo trên tay anh ấy đẹp không?” Dung Ân không ngẩng đầu, mà chỉ lo nhìn ngón áp út của mình, nhân viên kia nghe vậy, ngẩn ngơ một chút, chỉ
thấy khóe miệng cô câu lên, ánh mắt nhu hòa, ánh sáng bạch kim không che lấp vẻ kiều mị dưới đáy mắt cô, “Đẹp, chiếc nhẫn ngón út này như vì
Tước thiếu mà thiết kế, thiết kế này đơn giản, lại cũng chỉ có anh ấy
mới hợp với vẻ huyền diệu trong đó, tiểu thư, mắt nhìn của cô thật tốt.”
Mặc dù Dung Ân biết đây chỉ là những câu chào hàng của cô ấy, nhưng cũng
cảm thấy hưởng thụ, thực ra, thứ cô nhìn trúng, chỉ có người đàn ông mới hợp.
“Được rồi, tôi lấy cái này, gói lại đi.”
Dung Ân
từ trong bóp da móc ra thẻ lương của bản thân, sau khi thanh toán, nhân
viên đem đồ trang sức bỏ vào trong hộp, đưa tới tay Dung Ân.Lúc đi ra,
phía ngoài ánh mặt trời rất chói mắt, bình thường buổi trưa Nam Dạ Tước
không trở về ăn cơm, lúc này trở về cũng đã trễ rồi, Dung Ân vào nhà
hàng gần đấy ngồi xuống, chuẩn bị tùy tiện gọi vài món ăn lót bụng.
Khi đĩa mỳ ý màu sắc tươi ngon được bưng lên bàn, bụng Dung Ân vốn làđang
đói cồn cào, lại không có khẩu vị, cô cầm lấy chiếc đũa đẩy vài cái,
trong cổ họng xông lên một trận nôn khan, cô vội vàng bưng lynước lên
uống vài ngụm nước ấm, lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút.
Qua vài ngày rồi mà cái đó vẫn chưa tới, Dung Ân vốn là không để trong
lòng, nhưng bởi vì có kinh nghiệm lần trước, lúc trở về côvẫn ghé vào
tiệm thuốc mua que thử thai, trở lại Ngự Cảnh uyển, Vương Linh đang muốn đi ra ngoài mua thức ăn, Dung Ân dặn dò cô mua thêm nhiều trái cây,
liền lên lầu.
Trên lầu và dưới lầu đều có người của Nam Dạ Tước, bình thường chỉ khi anh trở về, những người này mới rời khỏi. Sau khi
Dung Ân để đồ xuống rồi đi vào phòng tắm, lúc đi ra, nắm trong tay que
thử thai, hai vạch đỏ hiện lên rõ ràng trên đó, cô ngơ ngác đi đến bên
giường, bởi vì xuất thần quá mức, ngay cả đầu gối đụng vào góc giường
cũng không biết.
Cô nói không nên lời cảm giác trong lòng của
mình là như thế nào, Dung Ân ngồi ở đầu giường, con mắt nhìn chằm chằm
một hướng, cho đến khi cầm lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại Nam Dạ Tước xong, cô mới dám xác định, bản thân vui mừng vô cùng.
Tiếng chuông quen thuộc, truyền đến từng tiếng, truyền đến mỗi góc rải đầy
ánh mặt trời, mỗi âm điệu đều như đang nhảy múa, tóc bên khóe miệng Dung Ân cũng nghịch ngợm bay nhẹ, ngón tay cô không nhịn được nắm lấy, trong lòng vừa hồi hộp, lại vừa mong đợi, thậm chí đang thử nghĩ tới mở miệng nói như thế nào với Nam Dạ Tước.
Anh, chắc là sẽ vui mừng lắm đây.
Chân mày Dung Ân nhẹ nhàng câu lên, còn phải nói sao? Tất nhiên là vậy.
Điện thoại được nối máy, giọng nói người đàn ông thâm trầm, gợi cảm không ai bằng, “Alo? Ân Ân.”
Tầm mắt Dung Ân rơi xuống que thử thai trên tay, hai vạch đỏ kia, càng nổi
đậm hơn. Muốn mở miệng, chỉ là niềm vui sướng vừa rồi đã chặn ngay cổ
họng, Nam Dạ Tước thấy đối phương không nói lời nào, liền lập lại, “Ân
Ân…”
“Dạ, ” tay cô nắm lại, chuyện này, cần phải trức tiếp nói
trước mặt anh, Dung Ân rất muốn nhìn thấy khi đó Nam Dạ Tước sẽ có phản
ứng như thế nào, “Oh, không có gì, muốn hôm nay anh về sớm hơn, được
không?”
“Có chuyện gì không?”
Dung Ân thuận thế nằm trên giường lớn, bàn tay tự nhiên rơi trên bụng, “Ừ,em có chuyện muốn nói với anh.”
“Đừng nhử mồi anh, nói đi…” tính người đàn ông nôn nóng, không chịu nổi.
“Không được, ” Dung Ân càng kiên trì, “Anh trở về sẽ biết, em kêu Vương Linh làm nhiều món ăn, đợi anh.”
Nam Dạ Tước không kiên trì nữa, thân thể to lớn nằm trên ghế da, ít nhất
anh có thể xác định, Dung Ân muốn nói cho anh biết, là chuyện tốt. Tay
anh thành thạo vuốt vuốt bút ngòi vàng, “Được, một lát anh sẽ trở về,
đợ