
hà, vội vươn tay ra sờ
soạng, ánh mắt vì mới vừa tỉnh ngủ nên từ mông lung chuyển thành kinh
ngạc, cô vội vàng nhìn khắp bốn phía. Từng cảnh vật ở nơi này, cô đều không nhận ra, thậm chí đều chưa từng nhìn thấy.
Nội thất xa lạ, bầu không khí xa lạ, cảm giác xa lạ không chút an toàn.
Dung Ân sợ hãi ngồi dậy, hai cánh tay chống ở bên cạnh đều đang run rẩy, hòn đảo tư nhân này, từ lúc cô đặt chân đến cũng đã cảm giác được sự bức
bách không thở nổi, hôm nay, dường như cổ cô bị bóp nghẹn khó chịu,
quanh mình, không khí rất loãng.
Chiếc rèm cửa dày bên ngoài
được thả xuống, bên trong căn phòng mang phong cách châu Âu, một loạt
đèn chùm pha lê được bật lên, ước chừng phải một nghìn bóng đèn thủy
tinh màu sắc sáng loáng, sáng rực đến mức dường như soi rõ từng góc nhỏ.
Dung Ân mặc áo ngủ bước xuống giường, cô cúi đầu nhìn, đây cũng không phải
bộ quần áo hôm qua cô mặc khi ngủ, tơ lụa cao cấp màu đỏ thẫm, một chút
hơi ấm thổi tới, liền ôm chặt lấy thân hình quyến rũ của cô, làm lộ ra
những đường cong gợi cảm. Nhưng, Dung Ân không thích màu sắc này, đỏ
sậm, giống như máu tươi đông lại.
Cô chân trần đứng trên tấm
thảm lông, mái tóc dài mềm mại ngang lưng, loại cảm giác này, giống như
lúc trước cô bị nhốt ở Ngự Cảnh Uyển, chính là tối tăm ngột ngạt như thế này.
Dung Ân không cam lòng, cô bước vội tới trước cửa sổ, vén
tấm rèm ra, lại phát hiện phía bên ngoài còn có một lớp, hơn nữa, phủ
kín hết, không một tia sáng nào có thể rọi vào.
Lúc Dung Ân quay lại giường, sắc mặt đã thay đổi rất nhiều, cô đi đến cửa, lôi lôi kéo
kéo, nhận ra cánh cửa được điêu khắc bức tranh cá heo đã bị khóa chặt,
cô dùng sức đập mấy cái, “ Có ai không? Có ai không? Thả tôi ra…”
Gào thét nửa ngày, nhưng trước sau đều không có ai trả lời.
Dung Ân trở lại bên giường, không tìm thấy di động của mình, phòng này cũng
không có điện thoại, cô vội vã vào phòng tắm, nhưng vẫn không có kết
quả, căn bản là cô không thể nào đi ra ngoài.
Cô lùi lại bên giường, chân đụng phải mép giường, Dung Ân thất thần ngồi xuống.
Buổi sáng tỉnh dậy Lý Hủy không nhìn thấy Dung Ân, nhưng lúc đó cũng không
cảm thấy có gì đó bất thường, mãi cho đến khi mặc xong quần áo mới phát
hiện đồ đạc của Dung Ân đều không thấy đâu nữa.
Cô thử gọi vào di dộng của Dung Ân, nhưng không thể kết nối được.
Lý Hủy vội vàng cầm áo khoác đi ra ngoài, tìm khắp các phòng ở tầng hai,
các đồng nghiệp cũng mới thức dậy, ai nấy đều nói không nhìn thấy Dung
Ân.
“Cậu, bây giờ phải làm sao?”
“Có phải cô ấy về nhà rồi không? Có lẽ vội quá, không kịp nói cho con.”
“Không thể nào” Lý Hủy không chút nghĩ ngợi lắc đầu, “Nếu thực sự cô ấy có
việc gấp nhất định sẽ nói cho con biết, làm sao có thể để chúng ta phải
lo lắng chứ?”
“Nếu không thì thế này, con thử gọi điện thoại về nhà Dung Ân xem…”
Lý Hủy suy nghĩ một lát, đành phải gọi thử.
Điện thoại vừa bắt đầu kết nối, vang lên vài tiếng mẹ Dung mới nhấc máy.
“Alô, dì ạ, cháu là Hủy,” Lý Hủy thuận miệng chào hỏi, “Dì, chúng cháu đang
chơi ngoài đảo, dạ, đúng, rất tốt, Ân Ân ý ạ…Ân Ân ở đây, cậu ấy đi ăn
sáng rồi, nhờ cháu gọi điện thoại cho dì nhắc dì hôm nay đừng quên đến
bệnh viện kiểm tra lại huyết áp, dạ đúng…”
Sắc mặt Lý Hủy sa sầm, khi bỏ điện thoại xuống, gần như sắp khóc đến nơi “Cậu ấy có không về nhà.”
Ông chủ cũng cảm thấy có sự kỳ lạ, “Đừng khóc, mọi người mau chia nhau ra
tìm xem, tôi đi hỏi đầu bếp ở đây xem có thấy không, mọi người tìm bên
trong, đừng đi xa, biết chưa?”
“Vâng”
Phòng trên tầng hai, Lý Hủy gần như đã tìm hết rồi.
Dung Ân ngồi ở trên giường, đèn thủy tinh chiếu rọi đến kéo bóng cô đi rất dài, lướt nhẹ qua tủ quần áo, phản chiếu trên mặt tủ.
“Phòng ở đây đều khóa, không vào được…”
Yên tĩnh đến mức ngay cả rơi một chiếc kim cũng có thể nghe thấy, đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện thật rõ ràng, sau đó là tiếng bước chân đi
tới “Đều khóa sao? Gọi thử xem…”
Đó là tiếng của Lý Hủy, nỗi sợ
hãi của Dung Ân nhất thời được thay thế bằng hi vọng, cô mừng đến phát
khóc, vội vàng chạy ra cửa “Hủy,mình mình ở đây,mình mình ở đây…”
Bên ngoài cửa bị gõ vang, chỉ nghe thấy Lý Hủy nói “Bên này cũng bị khóa, xem ra chúng ta không vào được”
“Hủy”, Hai tay Dung Ân bắt đầu đập cửa “Mình ở trong này, Hủy ——”
Lý Hủy buồn bực, hai mắt đỏ bừng, giọng lo lắng “Làm thế nào bây giờ, không tìm thấy, mọi người nói xem Ân Ân sẽ đi đâu?”
Sắc mặt Dung Ân kinh ngạc, bọn họ rõ ràng cách nhau một cánh cửa, cô phát
ra tiếng động lớn như vậy, Lý Hủy sao lại không nghe được?
“Lý Hủy, cô đừng sốt ruột, suy nghĩ kỹ, hôm qua không phải là hai người ngủ chung sao?” Bên cạnh, đồng nghiệp kêu cô nhớ lại.
“Đúng vậy, lúc đi ngủ vẫn còn bình thường, nhưng khi tỉnh dậy tôi đã không
thấy tăm hơi của cậu ấy, ngay cả hành lý cũng bị mất, mọi người nói xem, sao lại có thể như vậy?”
“Hủy, mình ở đây, Hủy…” Hai bàn tay
Dung Ân đập cửa đến đỏ ửng, cho dù nghe vào tai cô, âm thanh thật lớn,
nhưng bên ngoài vẫn như trước không thấy chút tiếng động, những lời của
bọn họ, mỗi câu đều có thể truyền đến tai Dung