
ở khách sạn, sáng sớm mai sẽ tới tìm hai người, nhớ để cho vị hôn phu của cậu thanh toán tiền khách
sạn cho tớ, còn phải cho tớ thêm một bao lì xì 9999 nha, thiếu một đồng
tớ cũng nhất định không gả cậu đi.”
Nhậm Tư Đồ vừa đọc vừa cười
rồi đặt điện thoại trở lại trên mặt bàn, sau đó liền rơi vào một vòng
tay ở phía sau, người sau lưng đã sớm tỉnh ngủ, giọng nói lười biếng nhu hòa tiến vào trong lỗ tai của Nhậm Tư Đồ: “Em ở chỗ này cười toe toét
một mình cái gì vậy?”
Nhậm Tư Đồ quay người lại liền đối mặt với
cặp mắt dài hẹp của Thời Chung. Cô có cười toe toét sao? Nhậm Tư Đồ sờ
sờ khóe miệng—cười toe toét thì cười toe toét đi, dù sao trước mặt anh
cô cũng không cần giữ gìn hình tượng.
Thời Chung lại gần muốn hôn cô, lại bị cô đưa tay ra đẩy bả vai rồi nói: “Anh mau đi rửa mặt đi, Tôn Dao có lẽ sắp tới đây rồi.”
“Cô ấy tới đây làm cái gì?” Thời Chung có vẻ không vui lòng.
“Hôm qua cô ấy cố tình từ trường quay chạy về, đáng tiếc là bỏ lỡ sự kiện
chính, anh phải cho cô ấy bao lì xì tiền làm mai để đền
bù.”di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Thời Chung cười hớn hở gật gật đầu
một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh cho cô ấy hai bao lì xì, em nói cô ấy hôm nay đừng tới quấy rầy chúng ta.”
Nói xong anh liền khiêng cô đí tới phòng tắm: “Đi, đi rửa mặt.”
Nhậm Tư Đồ liền vội vàng né tránh, anh đem cô vào phòng tắm chỉ đơn thuần là rửa mặt? Nhậm Tư Đồ bày tỏ rõ thái độ mình sẽ không rơi vào bẫy, cô đưa cánh tay ra chống lên người anh, không cho anh đến gần mình: “Anh không phải rất mệt sao?”
“Thời phu nhân dậy sớm, tinh thần sảng khoái như vậy, anh nào dám nói là mệt mỏi?”
Lúc này sức lực chống đỡ của cô dần dần bị anh hóa giải, anh giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Một tay khác cầm lấy diện thoại của cô giơ đến trước mặt, vừa mở khóa vừa hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
“0901”
Tay Thời Chung đang bấm mã số bỗng dừng tay, ngạc nhiên nhìn cô: “Không phải là 1217 sao? Em đổi lúc nào vậy?”
Nhậm Tư Đồ nheo mắt nghi ngờ, không nhịn mà nhìn đánh giá anh một lượt từ
trên xuống dưới: “Làm sao anh biết là 1217?”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Mà:
“……..Anh đã biết 1217 rồi thì còn hỏi làm gì nữa?”
Thời Chung
nhún vai một cái: “Nghe Tôn Dao nói, em cùng với Thịnh Gia Ngôn lấy ngày giỗ một chú chó hai người nuôi làm mật mã, nếu đã như vậy, thì anh nên
tình nguyện giả vờ không biết chuyện này.”
Lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ thấy người đàn ông này thẳng thắn như thế nên nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Thời Chung cũng không ngại mất mặt liền hỏi tiếp: “Vậy….0901 có ý nghĩa là gì?”
Lúc này Nhậm Tư Đồ có chút muốn nói mà lại thôi, cô thận trọng từng li từng tí ngước mắt lên nhìn anh một cái: “Éc……Em không nhớ đầu tiên anh nhìn
thấy em trong ngày tuyết rơi kia là ngày bao nhiêu, nhưng thật ra lần
đầu tiên chúng ta chính thức biết nhau chính là ngày nhập học năm lớp
mười một—đúng là ngày chín tháng một, số này cũng đặc biệt dễ nhớ, nên
đem đó thành ngày kỉ niệm gặp mặt.”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Thời Chung dở khóc dở cười, làm bộ lườm cô một cái: “Em tùy tiện chọn một ngày làm ngày kỉ niệm như vậy sao?”
Nhậm Tư Đồ bĩu môi.
Thôi……Bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu cái vấn đề thời gian, Thời Chung
đứng yên lặng khó hiểu, rồi nói: “Anh tính toán món nợ này với em sao
đây?” Vưa nói với cô anh vừa gọi điện cho Tôn Dao nói: “Bà mai, hôm nay
tôi còn rất nhiều món nợ cũ chưa kịp tính toán với Nhậm Tư Đồ, một ngày
hôm nay chắc cũng không đủ, cho nên hôm nay không tiện tiếp đãi cô, hôm
khác tôi cho cô hai bao lì xì coi như bồi thường.”
Vừa nói anh
vừa không quên quăng cho Nhậm Tư Đồ một cái nhìn đầy ngụ ý. Nhậm Tư Đồ
bị anh lôi kéo dĩ nhiên cũng nhìn thấy được ánh mắt của anh, ánh mắt này làm cho cô không khỏi sợ hãi: cả ngày cũng không đủ…..giọng điệu thật
lớn…….
Thời Chung từ từ đem điện thoại để lại trên bàn, chưa đầy
một giây sau anh đã bổ nhào về người của Nhậm Tư Đồ làm cho cô khóc
không ra nước mắt nhưng đột nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại vang
lên, giải thoát cho cô—
Tôn Dao đã trở về.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Lúc này bàn tay nắm điện thoại của Thời Chung còn chưa kịp rút về, anh do
dự không biết có nên nhận điện thoại hay không, suy nghĩ một chút liền
quyết định nhấn nút trả lời điện thoại của Tôn Dao.
Một giây kế tiếp Thời Chung liền nghe thấy “Tin dữ”: “Éc…….Thật xin lỗi, tôi đã đến cửa rồi.”
Giọng nói của Tôn Dao vừa ngừng thì Thời Chung cùng với người phụ nữ ở trong
ngực không nhịn được bốn mắt nhìn nhau, lúc này bên ngoài cửa phòng ngủ
cũng vang lên tiếng chuông cửa dễ nghe—
“Leng keng.”
***
Tôn Dao đứng ở ngoài cửa đợi một lát thì đã có người đi tới mở cửa, nhưng
hiển nhiên, Tôn Dao biết mình lúc này không được hoan nghêng. Tôn Dao
hướng về phía Thời Chung đang đứng ở bên trong cửa biết rõ mà còn hỏi:
“Xem ra tôi tới không đúng lúc nha.”
Cả khuôn mặt người đàn ông
vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt rõ ràng như đang cảnh báo Tôn Dao: thức thời
thì mau rời đi ngay lập tức cho tôi.
Nhưng Tôn Dao căn bản không
coi trọng sự cảnh báo của anh, nhàn nhã từ trong túi xá