
: “Đây chính là nhà của Nhậm
Hiến Bình.”
Trong lòng Nhậm Tư Đồ thoáng hồi hộp.
Thời
Chung không mang máy quay theo mà vẫn để nó ở trong xe, nhìn xuyên thấu
qua tấm kính chắn gió Nhậm Tư Đồ có thể thấy bóng anh xuống xe, đi tới
trước căn nhà rồi bấm chuông.
Hình ảnh tới chỗ này thì kết thúc.
Một lúc sau thì hình ảnh lại xuất hiện, anh đem máy quay đưa đến một quảng
trường, cố ý để cô nhìn trọn vẹn khung cảnh: “Có phải mỗi khi em có tâm
sự thì sẽ tới đây nhìn những chú chim bồ câu này?”
Nhậm Tư Đồ đã
không còn lòng dạ nào để xem nữa, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhìn về
phía người đàn ông có vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong mắt đã sớm gợn lên
những đợt sóng mãnh liệt. Bên tai lại tiếp tục truyền đến giọng nói của
anh: “Tôn Dao đưa cho anh một tấm hình chụp em ở đây nhìn chim bồ câu,
tại sao em lại như thế……….tại sao lại làm cho anh đau lòng như vậy?”
Nhậm Tư Đồ nhìn anh hỏi: “Anh đã đánh ông ấy phải không?”
Thời Chung cũng nhìn về phía cô cười cười: “Em không xem nữa hả?”
“Em hỏi có phải anh đã đánh ông ấy không?”
“Nhậm Hiến Bình sao?” Thời Chung thu hồi nụ cười, gật đầu một cái.
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ý thức được mình đang vừa khóc vừa cười như kẻ điên: “Anh ngốc sao? Chạy tới nước Mỹ để đánh người?”
Anh cười cười: “Hình như là rất ngốc.”
Nhậm Tư Đồ không nhịn được muốn đưa tay lên tát anh một cái nhưng lại sợ làm anh đau. Thời Chung nắm lấy tay của cô.
Tay kia cầm lấy một chiếc nhẫn kim cương.
“…………”
“Vậy anh hỏi em, Nhậm Tư Đồ, em nguyện ý gả cho kẻ ngu ngốc là anh không?” Trong tay anh là
chiếc nhẫn kim cương sáng lóng lánh, cộng thêm nước mắt trong mắt cô,
lúc Tư Đồ nhìn sang, cảm thấy ánh sáng kia thật chói
mắt.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Cô đang khóc, thế nhưng anh lại đang
cười: "Ai nói anh là đặc biệt chạy tới Newyork chỉ vì muốn đánh người?
Anh là đi làm chiếc nhẫn này, thuận tiện đi đánh người, được chứ?"
Tư Đồ bị anh chọc không nhịn được cười rộ lên, giờ phút này Thời Chung
lại đổi một bộ mặt ân cần chăm sóc như trước đây, nắm tay của cô, động
tác êm ái nhưng không để cho người khác cự tuyệt, thay cô đeo chiếc nhẫn vào.
Tư Đồ nhìn chiếc nhẫn đang từ từ đeo vào ngón áp út của
mình, không nhịn được ngước mắt nhìn anh, khóc nói: "Rộng rồi. . . . .
."
Nhiều năm sau đó, lúc Tư Đồ nhớ lại một màn này, chỉ có thể
cảm thán bản thân thật sự là vừa khóc vừa cười như kẻ điên, mất hết cả
mặt mũi rồi. Tiếp xúc với người kia mấy năm, rõ ràng cô đã tu luyện đến
trình độ chuyện gì cũng không thể đánh sụp được cô, nhưng ngay lúc đó,
thế nhưng lại bởi vì độ rộng của chiếc nhẫn này mà khóc thành như vậy.
Khóc đến độ Thời Chung cũng luống cuống tay chân, vội vàng như ôm chặt
cô dỗ dành như dỗ con nít, vuốt tóc của cô an ủi: "Lúc trước vốn rất
vừa, Chỉ là gần đây em hơi gầy. Chờ một thời gian ngắn khi anh dưỡng em
mập một chút, sẽ vừa vặn rồi."
An ủi quả thật hiệu quả, cũng
không phải anh nghĩ muốn làm cái gì đó để cô cười lên —— đột nhiên Tư
Đồ ngẩng đầu lên, đúng là không có chảy nước mắt nữa, cũng không phải bị lời nói của anh làm cho cảm động, mà là một đôi đôi mắt đẫm lệ đặc biệt trịnh trọng nhìn anh, trong giọng nói còn kèm theo nghẹn ngào: "Em còn
phải mặc áo cưới, sao có thể mập được?"
. . . ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n . . . Quả nhiên điểm chú ý của hụ nữ và đàn ồn không giống nhau.
Bộ dạng ngây thơ này nhiều năm nay Thời Chung mới được nên trong lòng như
có mật chảy qua, hai tay anh nâng mặt của cô lên, thay cô lau đi nước
mắt trên mặt: "Được được được, tất cả theo ý em."
Tư Đồ hít mũi một cái, dùng sức gật đầu một cái. Bày tỏ hài lòng đối với đáp án này.
Anh rốt cuộc có thể, không có trở ngại gì mà nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, êm ái hỏi cô: "Vậy bây giờ anh có thể hôn cô dâu của anh rồi sao?"
Hiện tại chỉ là cầu hôn thành công, mà có thể xưng thành. . . . . . cô dâu
của anh rồi sao? Nhưng hiện tại cái từ "cô dâu" này từ miệng anh phát ra sao lại ngọt ngào như thế, cho nên. . . . . . Tư Đồ ngầm cho phép nhắm hai mắt lại.
Thời Chung cười một tiếng, từ từ cúi xống, anh nhớ nhung đôi môi này đã lâu.
Trong chính sảnh không tiếng động, phòng khách cách một bức tường lại đầy âm
thanh và rất huyên náo. Khu giải trí, bọn nhỏ vẫn còn chơi được cực kỳ
vui vẻ, bên kia, tụ họp thành một nhóm nhỏ Đại Nhân đã bắt đầu thoải mái tán gẫu.
Có người oán trách: "Lớp trưởng, cô cũng quá không hiền hậu đi, chuyện cầu hôn này lại không nói trước cho chúng tôi biết!"
Lớp trưởng vui vẻ nói: "Ai nha, điều này cũng không thể trách tôi, bí mật
khó giữ nếu nhiều người biết, tôi sợ các ngươi không cẩn thận nói nói lộ ra, không có bất ngờ, cho nên trừ tôi, lớp phó, Lâm Giai Kỳ cũng biết."
Có người vui vẻ: "Nếu lần này toàn bộ chi phí đều do Thời Chung trả, vậy
lúc trước tôi cạnh tranh cũng không cần nữa? Có thể trả lại cho tôi
chứ?"
Có người hối tiếc: "Ai, sớm biết đấu thầu không dùng tiền, ta cũng vậy đấu thầu."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn.
Những người còn lại nội tâm bát quái chi hỏa hừng hực dấy lên: "Các ngươi
nói, Thời Chung cùng cái lỗ tai lớn cùng nhau khi nào? Sa