
Nhậm Tư Đồ trả lời như vậy khiến cho lớp trưởng dường như thở phào nhẹ nhõm: “Mình còn đang nói hôm nay làm sao cậu lại dẫn bạn trai tới đây……..”
Nhậm tư Đồ có vẻ không hiểu lời nói của lớp trưởng, chỉ có thể cười khan
liếc nhìn Thịnh Gia Ngôn một cái. Sắc mặt Thịnh Gia Ngôn có chút hoảng
sợ, nhưng vẻ kỳ quái này rất nhanh bị che giấu. Thịnh Gia Ngôn cùng lớp
trưởng khách khí gật đầu với nhau một cái coi như làm quen, rồi quay về
phía Nhậm Tư Đồ nói: “Em cứ từ từ nói chuyện với bạn học cũ đi, anh đi
lấy đồ ăn cho em.”
Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thịnh
Gia Ngôn rồi quay lại nói chuyện với lớp trưởng: “Tại sao cậu lại nghĩ
muốn tổ chức họp lớp ở đây?”
Lớp trưởng vẫn vòng vo với cô: “Cậu đợi lát nữa thì biết.”
Nói xong cũng không quên chau mày với Nhậm Tư Đồ.
Hôm nay Nhậm Tư Đồ không thể không cười cười, lặng lẽ đợi kịch hay. Chỉ là
năm đó Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không giống như hiện tại, giữa đám đông bạn
bè mà u mê, yêu cầu lớp trưởng mở trò chơi đấu giá. Bất kể là nam hay nữ cũng đều có thể đấu giá đối tượng mà mình muốn khiêu vũ cùng, số tiền
đấu giá được dùng để thanh toán tiền của bữa tiệc. Lúc đó Nhậm Tư Đồ
nhìn bạn học nam nữ tỏ vẻ xấu hổ mượn cơ hội cuối cùng này trước khi
chia tay mà cười đến hả hê. Vì là người tổ chức cho nên Nhậm Tư Đồ không tham gia trò chơi này, nhưng đến cuối cùng bởi vì ban tự nhiên nam
nhiều nữ ít cho nên nữ sinh không đủ nên Nhậm Tư Đồ cũng bị ép phải tham gia.
Lúc trước vẫn còn cười người khác, lúc sau đã xấu hổ đứng
trên sân khấu đã là cô, mặc dù mang mặt nạ nhưng trên người vẫn mặc một
cái váy đen bình thường, còn tết tóc đuôi sam cho nên dường như tất cả
mọi người đều biết người trên sân khấu là cô. Giá của Nhậm Tư Đồ năm đó
cũng không tệ lắm, cô còn nhớ rõ năm đó đã có bạn học ra giá năm trăm để có cơ hội khiêu vũ cùng cô. Đối với học sinh năm đó thì số tiền đó là
một khoản lớn cho nên những người khác cũng không đủ khả năng tranh đua
với người bạn học này.
Nhưng khi người bạn học kia chuẩn bị lên
khán đài với cô thì Nhậm Tư Đồ lại thấy người bạn cùng bàn lên tiếng
giải vậy cho cô: “Tớ ra giá bảy trăm.”
…………..
Đêm đó Nhậm
Tư Đồ cùng với bạn cùng bàn nhảy một điệu, mà người bạn học kia xem có
vẻ vô cùng bất mãn. Sau khi nhảy xong điệu nhạc Nhậm Tư Đồ tính toán
muốn trả lại số tiền bảy trăm kia cho bạn cùng bàn nhưng lại phát hiện
mình không có đủ tiền, liền nói: “Trên người tớ hiện tại chỉ còn bốn
trăm, tớ đưa trước cho cậu, phần còn lại…..Không phải cậu nói hai ngày
nữa sẽ qua nhà tớ chơi sao? Đến lúc đó tớ sẽ trả hết cho cậu.”
Người bạn cùng bàn lại không quá quan trọng chuyện này: “Không cần. Dù sao số tiền này cũng không phải là tớ bỏ ra.”
Khi đó Nhậm Tư Đồ thật sự không hiểu, nhưng cũng không hỏi được thêm gì từ
cô bạn cùng bàn thì đã bị lớp trưởng gọi đi làm công việc—ghi chép khoản tiền đấu giá được.
Nghĩ tới đây, Nhậm Tư Đồ theo bản năng tìm
kiếm bóng dáng của cô bạn học ngồi cùng bàn khi xưa, nhưng xung quanh
lại toàn là người đeo mặt nạ cho nên cô hoàn toàn không phân biệt được.
Đúng lúc này Thịnh Gia Ngôn mang theo vẻ mặt phức tạp mang đồ ăn đến cho cô.
Nhậm Tư Đồ vừa ăn vừa ngắm nhìn xung quanh, Thịnh Gia Ngôn
ngồi bên cạnh cô cũng chăm chú nhìn ngó khắp nơi, rồi ánh mắt lại dừng
trên người Nhậm Tư Đồ: “Bạn học của em đều ăn mặc rất lộng lẫy, chỉ có
em, ngay cả tóc cũng không thèm làm.”
Nhậm Tư Đồ cười cười, bản
thân mình quả thật ăn mặc quá đơn giản, lúc nãy sau khi đưa áo khoác cho người phục vụ thì trên người chỉ còn một chiếc áo sơmi mỏng cùng một
chiếc váy bút chì dài tới bắp chân cộng thêm một đôi giày cao gót.
Ăn mặc xinh đẹp hơn thì cũng có lợi ích gì? Cũng đâu có ai nhìn ngắm
cô…..Chinh xác hơn mà nói, người mà cô muốn nhìn thấy sẽ không tới. Lúc
nhìn qua danh sách quả thật cô chỉ dám nhìn lướt nhanh qua một cái, cô
sợ sẽ nhìn thấy cái tên đó.
Nhậm Tư Đồ thay đổi đề tài: “Tầm Tầm đâu? Sao không thấy bóng dáng thằng bé đâu vây………..”
“Sát vách phòng này có một căn phòng nhỏ được bày trí thành phòng chơi cho
lũ trẻ, anh mới đi xem thằng bé, nó đang giằng cô với một cô bé, người
muốn xin số điện thoại của nó.”
Năm đó cô nhi viện Tầm Tầm ở cũng không phải là cô nhi viện tốt, cho nên làm thằng bé nhập học trễ một
năm rưỡi, nếu đúng ra thì bây giờ nó đã học tiểu học rồi. Nhậm Tư Đồ
cũng từng nghĩ cho thằng bé nhảy lớp vì dù sao tư chất, năng lực của nó
so với những đứa bé cùng tuổi cũng vượt trội hơn, nhưng bởi vì trong nhà trẻ có Lý Duệ, đối tượng mà thằng bé thích, cho nên nó không chịu nhảy
lớp. Mà cũng bởi vì dinh dưỡng của Tầm Tầm khi ở cô nhi viện không được
đầy đủ cho nên vóc dáng cũng hơi nhỏ con, nếu nhìn bề ngoài thì thằng bé với những bạn học chung bây giờ cũng không khác biệt nhau lắm. Hôm nay ở phòng sát vách Tầm Tầm bị một bé gái làm khó mà Thịnh Gia Ngôn lại
khoanh tay đứng nhìn sao? “Tại sao anh không giải vây giúp thằng bé?”
Thịnh Gia Ngôn chỉ cười nói: “Tầm Tầm mặc dù không chịu cho số điện thoại,
nhưng vừa nhìn qua là biết rất có hứng thú với cô bé kia, anh không