
o trước nay
không hề nghe nói gì? Lễ mừng năm mới lần trước, tớ không nhìn ra giữa
hai người bọn họ có cái gì mờ ám, sao chỉ mới có bài thàng, tình hình đã diễn biến đến cầu hôn rồi?"
Nếu nhắc tới họp mặt bạn học lần
trước, thật sự có người không nhịn được cố gắng nghĩ lại, tỉ mỉ suy
nghĩ, rốt cuộc ý tưởng lóe lên: "Ồ! Tớ nhớ ra rồi, lần trước tớ nhìn
thấy Tư Đồ cùng Thời Chung, một trước một sau từ một phòng rửa tay đi
ra, lúc còn tưởng rằng bởi vì mình uống nhiều nên nhìn lầm."
Một
câu kích thích ngàn tầng sóng, nhất thời có người hâm mộ, có người kinh
ngạc, có người không tin, có người vội vàng tới gần phía trước tiếp tục
truy vấn chi tiết "sự kiện nhà vệ sinh", , duy chỉ có bạn học Trình
không nói một lời, vả mặt lại giận, lớp trưởng từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo
quan tâm, "Cậu cũng đừng xuống thất vọng, cậu ngẫm lại xem, không phải
cậu tiết kiện được ba vạn rưỡi sao, cũng coi như chuyện đáng giá vui vẻ, không phải sao?"
Bạn học Trình vốn là nắm quyền ngồi ở góc,
giống như là nghĩ thật lâu rốt cuộc như ngộ ra được điều gì, đột nhiên
không kềm được vỗ bàn: "Lúc đi học ta liền đoán được giữa hai người này
nhất định là có cái gì!"
Mọi người bày tỏ không tin: "Không thể
nào? Không phải họp mặt bạn học, là lúc đi học đã léng phéng rồi hả ?
Vậy biện pháp anh giũ bí mật cũng thật tốt."
Bỗng chốc bạn học
Trình ngồi xuống, bộ dạng vô cùng đau đớn lầm bầm lầu bầu: "Nhất định là như vậy, không sai, bằng không anh ta cũng sẽ không đem tôi nhấn nước
vào. . . . . ."
Người tham gia náo nhiệt thấy anh nhỏ giọng lầm
bầm lầu bầu, bày tỏ xin lắng tai nghe: "Cằn nhằn những thứ gì đây? Nói
ra để cho chúng ta nghe một chút thôi!"
Bạn học Trình bị hỏi như vậy, nhất thời nghẹn đỏ mặt, chết sống không chịu mở miệng.
Bạn học Trình lựa chọn lặng im không nói, không có nghĩa là những người
khác cũng ngừng công kích, vẫn thảo luận như cũ: "Cái lỗ tai lớn hôm nay còn dẫn theo bạn nam tới, ta còn tưởng rằng đàn ông kia cùng cái lỗ tai lớn mới là một đôi."
Quả nhiên không chỉ một người thấy Tư Đồ
mang bạn trai tới: "Có phải dáng người rất cao, mặc thân tây trang đen
đặc biệt đẹp trai đó hay không?"
"Đúng đúng đúng, còn mang mặt nạ ánh kim màu đen nữa đó" người bạn trai để lại ấn tượng khắc sâu trong
lòng mọi người, "Sớm biết không phải là người đàn ồn của lỗ tai lớn, tớ
đã đi xin số điện thoại rồi, aizz!"
Hành vi Hoa si nhất định phải bị người chế nhạo : "Người nọ còn ở đây, Phạm hoa si nhỏ giọng dùm một
chút cho tớ, đừng để cho người ta nghe, ném cho lớp chúng ta sắc mặt coi thường." Nói xong không quên cảnh giác quét mắt một vòng khu bên kia,
trong đám con nít kia xuất hiện duy nhất bóng dáng anh ấy
"Đúng đúng đúng, còn
mang mặt nạ ánh kim màu đen nữa đó" người bạn trai để lại ấn tượng khắc
sâu trong lòng mọi người, "Sớm biết không phải là người đàn ồn của lỗ
tai lớn, tớ đã đi xin số điện thoại rồi, aizz!"
Hành vi Hoa si
nhất định phải bị người chế nhạo : "Người nọ còn ở đây, Phạm hoa si nhỏ
giọng dùm một chút cho tớ, đừng để cho người ta nghe, ném cho lớp chúng
ta sắc mặt coi thường." Nói xong không quên cảnh giác quét mắt một vòng
khu bên kia, trong đám con nít kia xuất hiện duy nhất bóng dáng anh ấy
—diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn—
Khi Thịnh Gia Ngôn tiến vào phòng khách
nhỏ liền lựa chọn ngồi ở khu giải trí, cũng đã biểu minh thái độ mình là người ngoài. Nhưng dù cho như thế, vẫn có các loại âm thanh anh muốn
nghe, không muốn nghe truyền vào trong lỗ tai của anh.
Dĩ nhiên,
không chỉ có anh có thể nghe những nghị luận kia rối rít, Tầm Tầm vốn là đang chơi rất vui vẻ cũng chạy đến bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, lo lắng
hỏi: " Chú chân dài cầu hôn với Tư Đồ rồi sao?"
Thịnh Gia Ngôn có chút khốn đốn khó khăn cười, gật đầu một cái.
Ánh mắt Tầm Tầm nhất thời sáng lên, cầm món đồ chơi trên tay "Pằng" liền
ném sang một bên, dùng cả hai tay cố gắng đem Thịnh Gia Ngôn từ trên ghế nệm hơi kéo lên: "Con muốn đi xem, con muốn đi xem!"
Thịnh Gia
Ngôn lôi kéo trở lại, dễ dàng đem tên tiểu tử này cũng kéo ngồi trên ghế nệm hơi: "Lúc này tốt nhất chúng ta không nên đi quấy rầy."
Tầm
Tầm nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, giống như là đồng ý lời Thịnh Gia Ngôn vừa nói, cũng không còn muốn Thịnh Gia Ngôn dẫn cậu đi xem nữa,
chỉ là ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, cách nửa phút liền
không nhịn được hỏi: "Vậy lúc nào thì bọn họ mới có thể thành hôn?"
Thịnh Gia Ngôn nghe tự mình dùng một loại âm thanh có chút không rõ ràng hồi đáp: "Cũng. . . . . . nhanh thôi."
Tầm Tầm lại hoàn toàn không cảm thấy nhanh, cúi đầu liếc mắt nhìn chân nhỏ của mình: "Chậm quá, cầu hôn cần lâu như vậy sao?"
". . . . . ."
Không được đáp lại Tầm Tầm nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Thịnh Gia Ngôn liếc
tròng mắt ngước đầu tựa vào trên nệm sau lưng, không khỏi sửng sốt: "
Chú Gia Ngôn? Chú ngủ rồi sao?"
"Không có."diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
"Vậy sao chú lại nhắm mắt lại?" Vẻ mặt còn có mệt mỏi.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Thịnh Gia Ngôn chỉ cười, tạm thời không có trả lời. Nhắm mắt lại, ngẩng đầu
lên, để tránh nước mắt sẽ không khống