
g bước lại:
“Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Nhìn thấy bộ đồ hóa trang cùng với
khuôn mặt của nữ minh tinh, khuôn mặt thư ký Tôn khẽ đỏ lên, nhưng tại
vì đêm tối mà không bị bại lộ, miệng đắng lưỡi khô, anh ta nói ra vài
chữ: “Tôi ở chỗ này……tiễn khách.”
Tôn Dao trừng lớn đôi mắt: “Cầu hôn đã xong???!!!”
Thư ký Tôn tránh nhìn vào đôi mắt lớn kinh người của nữ minh tinh này, gật gật đầu một cái.
Nhất thời trong bầu trời đêm vang vọng giọng nói tuyệt vọng của Tôn Dao:
“Tôi tốn công bay về trong đêm, cũng không thể đối xử với tôi như vậy
nha.”
***
Vào giờ phút này Nhậm Tư Đồ thật ra cũng đang muốn ngửa mặt lên trời thở dài—
Bởi vì Tầm Tầm đã không còn kịp chờ đợi mà mắt đầu vẽ vời cuộc sống tốt đẹp của ba người bọn họ trong tương lai.
“Ba chân dài, buổi lễ tốt nghiệp của con ở vườn trẻ ba phải tham dự nha.”
“Được.”
“Ngày đó chúng ta phải mặc trang phục cha con nha.”
“Được.”
“Còn có nữa, khi hai người cưới con phải làm phù rể, sau đó sẽ để cho Lý Duệ là phù dâu nha.”
“……” Thời Chung suy nghĩ một chút rồi cũng sảng khoái đồng ý: “Được”
Rốt cuộc Tầm Tầm cũng mệt mỏi, để cho Nhậm Tư Đồ dẫn đi rửa mặt, cuối cùng
đem thằng bé đi ngủ. Nhậm Tư Đồ vừa đi ra khỏi phòng của Tầm Tầm thì đã
thấy Thời Chung đã đợi cô ngoài cửa.
“Đã ngủ?”
Nhậm Tư Đồ nhẹ nhàng khép cửa phòng rồi gật đầu một cái.
Thời Chung sờ sờ lên cằm, không nói lời nào, chau mày nhìn về phía cô.
Nhậm Tư Đồ cố ý không hiểu ý anh, giương đôi mắt giả bộ ngu ngốc nhìn về
phía anh, nhưng ánh mắt giả bộ còn chưa tồn tại đủ hai giây, liền bị anh ôm mạnh lấy một cái. Nhậm Tư Đồ hoảng sợ hét lên một tiếng, hai chân
kẹp chặt lấy hông của anh, cứ như vậy mà bị anh cường ngạnh bắt đi.
Giống như vì để trừng phạt cố tỏ vẻ anh đã ôm cô hướng về phía phòng mình,
vừa đi vừa cắn cắn mũi, tai, cằm cô…….. Anh cắn cũng không nặng, giống
như là chọc cho cô cảm thấy nhột, Nhậm tư Đồ cười khanh khách né tránh
trong chốc lát lại phát hiện căn bản mình không thể thoát khỏi anh, liền làm bộ như tức giận, nhưng anh mà sợ cô sao? Bốn mắt nhìn nhau, anh
trực tiếp cúi xuống cắn môi của cô. Một giây sau nó lại trở thành một nụ hôn, đầu lưỡi của anh liến mút cánh môi cô, rồi tranh thủ tấn công thần tốc vào sâu trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô. Nhậm Tư Đồ bị vùi lấp
trong nụ hôn này, cứ như vậy mà bị anh ôm thẳng vào phòng ngủ lớn.
Thời Chung ném cô lên giường làm cho cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng
một giây tiếp theo thân thể anh đã tiến tới, đè lên thân thể cô, Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp mở miệng đã bị anh đặt một nụ hôn lên môi cắn nuốt
không còn một miếng.
Trên người anh vẫn còn đang mặc một bộ tây
trang, mỗi một thứ đều cởi ra rất khó khăn, Nhậm Tư Đồ cố gắng cởi nơ
trên cổ áo anh xuống, thì anh cũng nhanh chóng kéo khóa ở bên hông của
cô ra, bàn tay nhanh chóng đi vào làm cho cô hô hấp không thông.
Đợi đến khi Nhậm Tư Đồ cởi được áo khoác của anh, đang lần mở chiếc nút áo
đầu tiên trên áo sơ mi của anh thì quần lót của cô cũng bị anh cởi ra rồi, anh tiện tay ném một
cái, nó nhẹ nhàng rơi xuống dưới sàn nhà.
Đầu ngón tay của anh
nhẹ nhàng hạ xuống tìm những nơi nhạy cảm của cô, từng chỗ từng chỗ mà
xoa nắn lấy. Nhậm Tư Đồ không mở được chiếc nút thứ hai, bởi vì lúc này
bàn tay cô đang run rẩy không ngừng, mà không chỉ có bàn tay run rẩy mà
vả người đều vì ngón tay linh hoạt của anh mà mất phương hướng.
Thân thể không tự chủ mà trở nên ẩm ướt, hơn phân nửa thần trí của cô đã bị
bàn tay ở giữa đùi thu hút mất, mà không hề biết lúc nào chiếc áo đầm
của mình đã được cởi ra hoàn toàn.
Một bàn tay khác của Thời
Chung luồn ra phía sau lưng cô, Nhậm Tư Đồ chỉ cảm thấy trước ngực trở
nên thoải mái, áo ngực cũng bị anh lấy xuống, trước mắt nhìn thấy anh
một tay đã loại trừ toàn bộ trở ngại trên người cô, Nhậm Tư Đồ nhất thời liền không chịu được mà ôm chặt ai cánh tay, co thân thể lại thành một
cục, trốn chạy qua bên kia giường, không để cho anh toại nguyện.
Thời Chung thấy thân thể cô lúc này giống như con tôm thì không nhịn được cười hỏi: “Sao vậy Thời phu nhân?”
“Ai là Thời phu nhân của anh?”
“Nhẫn em cũng đã nhận, còn muốn đổi ý?” Thời Chung lặng lẽ tiến tới, gần sát
tới lưng cô đột nhiên không hề có báo trước mà đưa tay ra gãi cô một
trận.
Nhậm Tư Đồ bị anh làm cho buồn thì càng cười lăn lộn, vốn
là đang nằm nghiêng lại bị anh kéo nằm thẳng ra, hai tay muốn chống cự
cũng bị anh kéo lên trên đỉnh đầu, anh ở trên cao nhìn xuống cô, trong
mắt ánh lên nụ cười cùng dục vọng pha trộn vào với nhau, cực kỳ mê hoặc: “Không có cửa đâu……..”
Nói xong liền cúi đầu hôn lên môi, cằm……..rồi một đường hôn xuống phía dưới.
Nhậm Tư Đồ nhìn đỉnh đầu của anh, cảm thấy môi anh đã trượt đến trước ngực
cô liếm mút, toàn thân cô truyền đến một trận tê dại, lỗ tai cũng trở
nên ù ù, hơi thở trở nên gấp gáp: “Em đột nhiên phát hiện rằng cái gì em cũng còn chưa có đồng ý. Có phải có chút gấp gáp quá không? Em cũng
biết…….Anh không phải luôn nói bản thân em yêu anh không đủ chân thành,
thế nhưng tại sao lại đột nhiên cầu hôn, anh không sợ, một ngày n