
hứ hai.
Đối tượng xem mặt
thứ ba càng khỏi phải nói, thông tin đăng ký là một nhà thiết kế đồ họa, năm
nay hai mươi tám tuổi nhưng khi gặp mặt thì lại là sinh viên đại học năm thứ
hai khoa Thiết kế, mới hơn hai mươi tuổi đầu. Cậu ta thừa nhận mình khai láo
thông tin cá nhân, biện giải là vì thích tình yêu chị em nên muốn tìm bạn gái
lớn tuổi hơn.
Cậu em trai này
rất thành thực nói: “Từ nhỏ em đã không có mẹ, em rất nhớ mẹ. Em muốn sống cùng
với một người con gái lớn hơn mình nhiều tuổi, để em có thể cảm nhận được tình
yêu, cũng có thể cảm nhận được tình mẫu tử.”
Tôi vừa tức vừa
buồn cười. “Xin lỗi, cậu muốn tìm tình yêu của mẹ nhưng tôi lại không muốn tìm
con trai để yêu thương.”
Lần một rồi lần
hai, lần hai lại lần ba, tôi cứ thất bại chất chồng thất bại. Điền Tịnh còn khổ
hơn, gặp phải lắm cảnh dở khóc dở cười hơn tôi nhiều.
Thành viên nam
đầu tiên Điền Tịnh gặp mặt, thực sự ấn tượng ban đầu rất tốt, một người đàn ông
đoan chính, ăn nói nhỏ nhẹ, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, hai
người đều cảm thấy muốn có thêm thời gian để tìm hiểu, thế là anh ta mời Điền
Tịnh đi hát karaoke. Kết quả ở quán karaoke anh ta gặp phải một người bạn,
người đàn ông đó có vẻ uống hơi nhiều, chỉ vào Điền Tịnh nói: “Hey, hôm nay cậu
gọi cô gái này được đấy! Có vị hơn những cô trước nhiều.”
Mặc dù chỉ là một
câu nói nhưng có thể hình dung được cả một bức tranh tổng thể, gã này thường
xuyên tìm các cô gái để chơi bời. Điền Tịnh khi đó mặt mũi tối sầm quay người
đi thẳng, những kẻ trăng hoa là những kẻ không thể dung nạp được nhất.
Đối tượng xem mặt
thứ hai, cảm giác ban đầu cũng được, nhưng sau khi nói chuyện mới phát hiện ra
hai người trước đây đã từng biết nhau, hồi nhỏ đều học cùng trường, lại còn
cùng đảm nhận nhiệm vụ kéo cờ trong nghi thức kéo cờ nhân kỷ niệm ngày Quốc
khánh. Giờ gặp lại, cùng nhau chuyện trò vui vẻ về những kỷ niệm thời thơ ấu,
hai người nhanh chóng có cảm giác thân thiết hơn. Khi đó Điền Tịnh còn hào hứng
nói với tôi: “Đây đúng là duyên phận, tốt nghiệp tiểu học lâu như vậy rồi,
không ngờ có thể gặp lại, không phải là duyên phận thì là gì?”
Nhưng Điền Tịnh
đã vui mừng quá sớm, sau nửa tháng hẹn hò, có một cô gái tìm đến nhà khóc sướt
mướt, tự xưng là bạn gái của anh bạn cùng trường kia, đã yêu nhau được năm năm
rồi, cũng đã vì anh ta mà phải phá thai hai lần, nhưng anh ta vẫn do dự, cố
tình lên mạng tìm bạn trăm năm tốt hơn.
Loại đàn ông chân
trong chân ngoài như thế, Điền Tịnh đương nhiên không cần.
Sau khi không tìm
được ai trong thành phố phù hợp, Điền Tịnh vẫn không nản lòng, nới rộng điều
kiện của mình, chấp nhận gặp gỡ một số thành viên nam ở những thành phố lân
cận. Sau khi so sánh, cân nhắc một lượt, người đàn ông đầu tiên lọt vào tầm
ngắm là một người họ Lý, sống ở Thâm Quyến. Hai người chuyện trò trên mạng
trước, sau đó thấy được mới bắt đầu thân mật trên điện thoại.
Anh chàng họ Lý
đó tự giới thiệu mình là người Hồng Kông, năm nay ba mươi hai tuổi, chưa kết
hôn, ở Thâm Quyến mở chuỗi cửa hàng đồ nội thất cao cấp, vì công việc bận rộng
không có thời gian tìm bạn gái nên mới thông qua internet để tìm kiếm đối
tượng. Anh ta thường xuyên gọi điện cho Điền Tịnh, hỏi han chu đáo, lời lẽ ngọt
ngào, còn để người nhà của anh ta gọi điện cho cô ấy. Một giọng nói già nua
nhưng thân thiện tự xưng là bố của anh chàng họ Lý kia, dùng cái giọng đặc
tiếng Quảng Đông nói ông ta luôn hy vọng con trai mình sẽ sớm “lấp vào chỗ
khuyết”[5'>, bây giờ biết tin anh ta đã có bạn gái thì rất mừng. Còn một giọng
đặc tiếng Quảng Đông khác cũng với vẻ đầy mãn nguyện tự xưng là mẹ anh ta,
giọng vô cùng nhiệt tình, thân thiện, bảo cô ấy khi nào có thời gian đến Hồng
Kông chơi, nhất định sẽ tiếp đón nồng nhiệt.
[5'> Tiếng Quảng
Đông có nghĩa là kết hôn, tìm được một nửa còn lại.
Cả nhà anh ta
thích Điền Tịnh như thế, cô ấy chắc mẩm có thể nhanh chóng được làm dâu ở đất
Hồng Kông. Nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, liệu có tốt đẹp như thế
thật không? Mặt mũi còn chưa nhìn thấy, người như thế nào còn chưa biết rõ, đã
luôn miệng nói hài lòng hài lòng, dựa vào cái gì chứ?
Điền Tịnh cũng
giữ thái độ thận trọng. “Đương nhiên mình cũng không cho là thật mà chạy đi
Hồng Kông ngay đâu, để tìm hiểu một thời gian rồi hãy nói.”
Một tuần sau, anh
chàng họ Lý gọi điện cho Điền Tịnh, khoe là mình mới mở thêm một chi nhánh bán
hàng ở một nơi nào đó tại Thâm Quyến, hôm nay sẽ tổ chức khai trương, người
thân và bạn bè đều gửi hoa tới chúc mừng, hy vọng Điền Tịnh với tư cách là “vị
hôn thê” cũng gửi tặng vài lẵng, như vậy vừa có chút thể diện vừa có thể khiến
người nhà anh ta thích Điền Tịnh hơn.
Điền Tịnh hơi
sững sờ. “Nhưng em không ở Thâm Quyến, tặng hoa cho anh kiểu gì?”
“Không sao, anh
đưa cho em số điện thoại cửa hàng hoa ở chỗ anh, em gọi điện đặt trước rồi
chuyển tiền qua đó là được, bọn họ sẽ mang hoa đến.”
“Thế à? Vậy cũng
được.”
Điền Tịnh đồng ý
lấy lệ xong, cúp máy liền gọi cho tôi, kể lại chuyện anh chàng họ Lý yêu cầu cô