
đấy thì sao nào? Napoléon có lùn không? Nhưng ông ấy có thể làm
hoàng đế châu Âu đấy. Picasso có lùn không? Nhưng điều đó cũng không ngăn cản
ông trở thành một họa sĩ thiên tài.”
“Anh là Napoléon?
Là Picasso? Anh đừng có nằm mơ, anh chỉ là một con cóc không biết tự lượng sức
mình mà đòi ăn thịt thiên nga thôi!”
“Cho dù anh chỉ
là con cóc cũng kiên quyết không cần con cóc cái như em!”
“Anh... anh chết
đi cho rồi!”
Chúng tôi quá
thân thuộc, quá biết làm thế nào để đâm trúng tim đối phương. Trận cãi vã này
long trời lở đất, còn căng thẳng hơn cả trận đấu khẩu hồi trung học, cãi nhau
đến cuối cùng hai bên đều thốt ra những câu tuyệt tình nhất, tàn nhẫn nhất.
“Em đừng có đánh
giá thấp anh. Rồi sẽ có ngày anh tìm được người tốt hơn em gấp mười lần, khiến
em phải trố mắt mà nhìn!”
“Thế thì sau này
em cũng tìm được người tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần để mắt anh phải lòi con
ngươi ra!”
Lời đã nói đến
bước này thì mối quan hệ cũng coi như căng thẳng lắm rồi. Tôi thở hổn hển, chỉ
muốn chạy nhanh ra khỏi đây, liếc mắt chợt phát hiện ra chiếc di động của Chu
Nhất Minh để trên máy vi tính không còn dây treo điện thoại nữa.
Hôm đó chúng tôi
cùng mua một đôi dây móc treo tình nhân, điện thoại của anh ta treo biểu tượng
của tôi là con Sói đỏ, còn điện thoại của tôi treo biểu tượng của anh ta là Sói
xám. Bây giờ con Sói đỏ đó không còn nữa, rõ ràng đã bị anh ta vứt đi rồi. Tôi
không chịu thua, vội vàng rút điện thoại của mình ra, ném mạnh con Sói xám về
phía chiếc máy vi tính. “Chu Nhất Minh, tôi và anh tuyệt giao!”
Anh ta cầm lấy
cái móc treo điện thoại đó, ném ra ngoài cửa sổ, thở hổn hển nói: “Tuyệt giao
thì tuyệt giao, không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Tôi giận dữ bỏ
đi, vừa đi vừa nghiến răng kèn kẹt nghĩ, trên thế gian này cóc ba chân còn khó
kiếm, chứ đàn ông hai cẳng thì thiếu gì, tôi không tin mình không tìm được ai
tốt hơn Chu Nhất Minh anh!
Vừa mới tiến
triển được một tí đã thất bại! Tôi và Chu Nhất Minh thử yêu nhau rồi cứ thế
giữa đường đứt gánh. Tôi không những không có bạn trai mà ngay cả một người bạn
tốt cũng không giữ được, cuối cùng tất cả đều “xôi hỏng bỏng không”.
Lăn qua lăn lại,
cuối cùng tôi lại về điểm khởi đầu, là một kẻ độc thân cô đơn, thậm chí còn tồi
tệ hơn trước. Ngày trước thất tình tôi còn có thể rủ Chu Nhất Minh cùng đi xem
phim, chơi mạt chược, dù gì cũng có thể xua đi nỗi đau đớn trong lòng, nhưng
bây giờ, tôi còn có thể đi tìm anh ta sao? Anh ta cũng không đến tìm tôi nữa.
Bố tôi dường như
cũng cảm nhận được. “Sao gần đây Chu Nhất Minh không sang nhà mình chơi, nó bận
lắm à?”
Tôi làm ra vẻ
không quan tâm: “Con biết làm sao được, bố đi mà hỏi anh ta.”
Sau trận cãi vã
hôm đó, tôi và Chu Nhất Minh không còn qua lại với nhau nữa. Cho dù cùng sống
chung trong một tiểu khu, thường xuyên đụng đầu nhau nhưng cả hai đều coi như
không nhìn thấy. Không lâu sau, nhà mới trang hoàng xong, anh ta liền chuyển
sang đó để đi làm cho tiện, trong tiểu khu càng khó nhìn thấy bóng dáng anh ta.
Trước đây, dù có việc hay không, anh ta vẫn thường xuyên gọi điện, nhắn tin hay
chat trên QQ với tôi, bây giờ màn hình điện thoại của tôi không còn hiện tên
anh ta nữa, QQ của anh ta luôn để trạng thái ẩn, còn tôi cũng không chịu thua,
cho số QQ của anh ta vào danh sách đen.
Anh ta đã nói mặt
tôi to như bánh trung thu, eo tròn như thùng nước, chân như chân voi, tôi...
tôi với anh ta không thể đội trời chung!<>
Tôi và Chu Nhất
Minh giở mặt đến mức tuyệt tình như vậy khiến Điền Tịnh rất đỗi kinh ngạc. “Hai
người thực sự đã kết thúc rồi? Ngay cả là bạn bè cũng không?”
“Mình đã nói là
tuyệt giao với anh ta rồi, cậu còn muốn mình nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Cái
tên đó thật đáng ghét, mình nói anh ta là con cóc, anh ta liền nói mình là con
cóc cái, còn nói sẽ tìm một người tốt hơn mình gấp mười lần để mình trố mắt mà
nhìn. Hãy chờ xem, mình sẽ tìm một người tốt hơn anh ta gấp trăm ngàn lần để
anh ta lòi con ngươi ra.”
Điền Tịnh biết
tôi đang tức giận, đang trong cơn giận dữ thì không thể khuyên can vì càng
khuyên càng khăng khăng, cố chấp, cô ấy cũng không tham gia vào chuyện này để đưa
ra quan điểm của mình nữa.
“Thôi được rồi,
công cuộc hẹn hò thử nghiệm của cậu đã thất bại, hoan nghênh cậu quay trở lại
đội ngũ độc thân có hại cho xã hội của chúng ta.”
Sau khi chấm dứt
quan hệ yêu đương với Đỗ Uy, Điền Tịnh vẫn chưa gặp được ai phù hợp nên vẫn độc
thân. Như vậy cũng coi như có bạn đồng hành, không chỉ cùng độc thân mà còn
cùng đang bôn ba trên đường tìm kiếm một nửa của mình.
Điền Tịnh nhỏ hơn
tôi gần hai tuổi, không cần phải quá sốt ruột nhưng những vấn đề khó khăn trong
hôn nhân của “thời đại khách thừa” càng ngày càng nhìn thấy rõ, bố mẹ cô ấy
không dám xem thường, cũng đi khắp nơi nhờ người giới thiệu đối tượng cho con
gái mình. Vậy mà Điền Tịnh không chịu đi, cô ấy cảm thấy phương thức xem mặt đó
quá cổ hủ và nhàm chán, ngược lại hăng hái kéo tôi đi đăng ký thành viên của
một trang web tìm bạn đời nào đó.
“Tìm người yêu
t