
ấy tặng hoa, tôi liền kết luận như đinh đóng cột: “Lừa đảo, chắc chắn là tên
lừa đảo. Không phải lừa đảo, mình không mang họ Yên nữa.”
Điền Tịnh cũng
hoàn toàn đồng ý với nhận định của tôi, sau đó thử gọi điện cho cửa hàng hoa đó
xem sao, khi hỏi ra một lẵng hoa giá một, hai nghìn tệ, bèn khẳng định chắc
chắn đó là một tổ chức chuyên lừa đảo. Cô ấy không ngớ ngẩn đến mức gửi tiền
vào tài khoản để đặt mua lẵng hoa. Kết quả tên họ Lý đó lại gọi điện thúc giục,
nói là người Hồng Kông bọn họ rất chú trọng đến vấn đề này, nếu cô ấy với thân
phận là vợ chưa cưới mà không bày tỏ sự quan tâm, không tặng hoa thì bố mẹ anh
ta sẽ nhìn cô ấy bằng con mắt khác. Mà anh ta lại rất yêu cô ấy, không muốn để
bố mẹ có chút ấn tượng xấu gì về cô ấy.
Điền Tịnh thuận
theo giỡn mặt anh ta: “Nói thật, bây giờ là cuối tháng em không còn tiền để mua
hoa tặng anh. Anh đã yêu em như thế, không muốn để bố mẹ anh có ấn tượng xấu về
em, hay là anh tự bỏ tiền ra mua rồi lấy danh nghĩa là em tặng, bố mẹ anh không
biết được đâu. Đúng không?”
Đầu máy bên kia,
anh chàng họ Lý đó câm như hến. Điền Tịnh vẫn còn muốn chơi anh ta một vố: “À
đúng rồi, nghe nói bên Hồng Kông, đồ mỹ phẩm và đồ điện tử rất rẻ. Tình yêu ơi,
anh nói yêu em như vậy, có thể mua tặng em vài bộ mỹ phẩm của hãng Clinique và
một cái iPad đời mới nhất của Apple không?”
Anh chàng họ Lý
nói quanh co vài câu rồi kiếm cớ gác máy, từ đó không còn liên lạc với Điền
Tịnh nữa.
Suốt mấy tháng
trời “đãi cát tìm vàng” như thế, tôi và Điền Tịnh lên trang web tìm bạn đời, cứ
đãi rồi lại đãi, không những không “đãi” được một anh chàng nào ra hồn, mà
trước sau còn kết giao với hai kẻ lừa đảo. Xem trên trang web thấy từng đôi
từng đôi nam nữ thành viên ghép nối thành công dẫn đến những đám cưới hạnh
phúc, ngọt ngào, ngoài việc tự trách số phận mình không may mắn, tôi còn biết
làm gì hơn?
Thời gian thấm
thoắt thoi đưa, năm cũ qua đi, một năm mới lại đến, tôi lại già thêm một tuổi,
bước vào ngưỡng cửa của tuổi hai mươi bảy.
“Càng khao khát
mỗi ngày tỉnh dậy, mở mắt ra là thấy mình đang ngồi trên ghế nhà trường, ngôi
trường tiểu học thân yêu và bị thầy giáo ném viên phấn giữa trán.” Một hôm vô
tình đọc được câu đó trên mạng, cô gái hai mươi bảy tuổi cảm động đến rưng rưng
nước mắt. Thời gian không ngừng trôi là một điều đáng ghét nhất, mọi thứ đã đổi
thay mà mình vẫn điềm nhiên như không “trốn” trong xó xỉnh, giật mình ngoảnh
lại đã thấy mình lớn bằng nhường này. Thời gian như lưỡi dao thúc ép con người
ta tiến gần đến tuổi già hơn, nó không thể ngừng lại một chút sao? Đêm Giao
thừa, tôi không có tâm trạng để đón cái năm mới vớ vẩn ấy, chỉ đeo tai nghe nghe
gần suốt đêm bài hát Không muốn lớn lên:<>
“Tôi không
muốn, tôi không muốn, tôi không muốn lớn lên, lớn lên rồi thế giới không còn
những câu chuyện thần tiên nữa...”
Nghe nhạc rồi dần
dần chìm vào giấc ngủ, đêm đó tôi mơ một giấc mơ. Trong mơ tôi thấy mình vẫn là
một cô bé mũm mĩm mặc đồng phục, cưỡi lên người một cậu bé, đánh tới tấp. Chu
Nhất Minh đeo cặp sách đứng một bên hoan hô, cổ vũ: “Đánh hay lắm, đánh quá
đỉnh, đánh đến mức con chó con phải kêu gâu gâu!”
Tỉnh dậy sau cơn
mơ, tôi thấy mình đã khóc. Mẹ kiếp, tôi không biết nước mắt tuôn rơi vì cái gì,
chẳng lẽ chị đây đã già?
Nghe nói tuổi
càng cao người ta càng dễ đa sầu đa cảm. Nhưng sao tôi vẫn chưa tìm thấy một
nửa của mình? Anh ấy còn chưa đến, sao tôi dám già đi?
Cuối cùng
tôi đã đến, không có một nửa kia một trăm điểm hoàn mỹ, chỉ có hai
người, mỗi người năm mươi điểm mà thôi! Khi hai người thích hợp ở bên
nhau mới có thể hợp thành một trăm điểm hạnh phúc mỹ mãn. Tôi tin,
tôi tin chắc rằng, tôi và Chu Nhất Minh ở bên nhau tuyệt đối đủ để
hợp thành một trăm điểm hạnh phúc mỹ mãn.
1.
Sau hôm tham gia
hội Hoán thảo dịp Valentine, tâm trạng của tôi vẫn rất tệ, làm cái
gì cũng mất tập trung.
Có hôm sáng
sớm xuống lầu ăn mì, ngồi cùng bàn là cậu bé có lon Coca để bên
cạnh, tôi thần kinh thế nào lại coi Coca là giấm, cầm lên, đổ vào
bát mì của mình. Có lẽ chưa từng gặp phải một “tên cướp” nào như
tôi, cậu bé liền khóc thét, nói: “Coca của cháu!”.
Lúc này tôi
mới định thần lại, không để đâu cho hết ngượng, rất nhiều khách khứa
đến ăn sáng nhìn tôi như nhìn một đứa thần kinh, đầu óc có vấn đề.
Là một người
bình thường, gần đây vì cái gì mà tôi lại biến thành một kẻ thần
kinh như thế? Tôi đang chán nản! Chán nản vô cùng!
May mà sau kỳ
nghỉ đông ngắn ngủi, cuối tháng Hai trường mầm non sẽ khai giảng. Khai
giảng thật tốt. Sau khi khai giảng tôi sẽ có việc để làm, hằng ngày
không còn thời gian rảnh rỗi mà nghĩ ngợi lung tung tới mức tâm trạng
chẳng khác gì đám cỏ dại mọc um tùm.
Khai trường rất
bận, mệt gần chết, đến ngày nghỉ là nằm vật xuống giường, hận
không thể ngủ cho đã. Cuối tuần ng