
̣t bên im lặng nãy giờ
bỗng lên tiếng: “Mẹ, không cần phải làm thêm đâu, con sẽ cho
Yên Phiên Phi nửa bát cũng được. Con đói quá rồi, không nên ăn nhiều
ngay, nhiều mì thế này mà ăn hết, chắc chắn sẽ bị đau dạ dày”.
Ông Chu cũng
đồng tình: “Đúng đấy, quá đói hay quá no cũng đều không tốt cho dạ
dày. Nhất Minh không nên ăn nhiều”.
Thế là một
bát chia hai, tôi và Chu Nhất Minh mỗi người chiếm một góc bàn ngồi
ăn. Bố mẹ anh ta đã đi nghỉ rồi, trong phòng khách chỉ còn lại hai
đứa, lúc đầu chỉ cắm cúi ăn không nói gì, về sau anh ta cũng lên
tiếng, nhưng mắt vẫn nhìn vào bát mì trước mặt: “Cám ơn em hôm nay
đã sang thăm hỏi bố mẹ anh!”.
Người nào không
biết cứ nghĩ anh ta đang nói chuyện với bát mì. Tôi cũng học theo,
nhìn bát mì của mình, trả lời: “Không có gì, hai bác đều là những
người chứng kiến em lớn lên, có chuyện đương nhiên em phải sang thăm
hỏi. Còn anh, sau này cũng phải để hai cụ bớt lo một tí, không còn
nhỏ nữa, vậy mà vẫn để bố mẹ phải lo lắng. Họ chỉ có mỗi mình
anh là con trai, nếu anh…”.
Tôi chưa nói
hết câu đã bị anh ta cắt ngang: “Được rồi, được rồi, sao em nói cứ
như cô giáo dạy trẻ con thế?”.
Tôi vênh mặt
nói: “Thì em vốn là giáo viên mầm non mà”.
“Nhưng anh không
phải học trò của em”.
“Vậy thì sao?
Nói có lý thì phải nghe, điều đó không liên quan gì đến chuyện có
phải là học trò hay không. Hơn nữa, đã là bạn cũ quen biết hơn mười
hai năm rồi, nói anh vài câu không được à?”.
Đã cắt đứt,
không nói chuyện với Chu Nhất Minh nữa thì thôi nhưng hễ khai thông là
chúng tôi lại nói chuyện với nhau như trước. Lúc này, tôi hoàn toàn
không nhớ chuyện mình đã tuyên bố tuyệt giao với anh ta.
Chu Nhất Minh
dường như cũng quẳng nó ra khỏi đầu rồi, không còn ương ngạnh, cố
chấp nữa. “Được, em muốn nói gì thì nói đi. Nhưng bát mì của em mà
không ăn thì sẽ nhũn hết đấy, mau ăn đi đã”.
Sau chuyện gặp
nạn trên núi Nghi Thanh, mối quan hệ giữa tôi và Chu Nhất Minh sau sáu
tháng đóng băng đã bước đầu tan được lớp vỏ băng giá.
Chúng tôi đã
nối lại mối quan hệ bang giao, tình bạn coi như được khôi phục nhưng
tất nhiên vẫn chưa hoàn toàn trở về trạng thái như xưa.
Từ bạn bè
tiến lên một bước thành người yêu, rồi lại từ mối quan hệ yêu đương cãi
cọ đến mức tuyệt giao, rồi từ tuyệt giao khôi phục lại mối quan hệ
bạn bè.
Cứ lăn qua lăn
lại như thế, bất luận là tôi hay anh ta có lẽ đều không biết phải
xác định vai trò của mình với đối phương thế nào cho phải. Mặc dù
đã ngầm hiểu rằng quay lại làm bạn bè, nhưng mối quan hệ bạn bè
này không còn được tự nhiên, thân mật như trước nữa.
Chu Nhất Minh
về cơ bản nếu không có việc gì thì không liên hệ với tôi, chỉ ngày
lễ tết mới nhắn tin thăm hỏi. Ngày Quốc tế Phụ nữ, ngày Cá tháng
Tư, ngày Quốc tế Lao động, ngày Thanh niên[1'> cũng không
bao giờ bỏ qua nhưng chỉ toàn là những câu chung chung, chẳng có ý
nghĩa gì.
[1'> Ngày kỷ
niệm phong trào Ngũ Tứ của Trung Quốc, mùng Bốn tháng Năm.<>
Trên QQ, mặc dù
tôi đã bỏ nick của anh ta ra khỏi danh sách đen, nhưng hiếm khi thấy
nick sáng, chắc là để chế độ ẩn. Haizz, thời đại internet, khoảng
cách xa xôi nhất trên đời này đã không còn là khoảng cách giữa cái
sống và cái chết, mà là tôi để chế độ ẩn, bạn online hay tôi online,
bạn lại để ẩn.
Hôm nay, khá
bất ngờ, Chu Nhất Minh chủ động chạy sang tìm tôi. Cũng chẳng vòng vo
tam quốc, nói thẳng thừng rằng một người bạn của anh ta có cô con
gái cuối năm nay sẽ vào mẫu giáo, muốn cho học ở trường mầm non
thực nghiệm của chúng tôi, hỏi tôi có thể nghĩ cách giúp con bé
được vào học không.
Tôi cười khẩy.
“Em thấy lạ là tại sao tự nhiên hôm nay anh lại đến tìm em, hóa ra là
“không có chuyện không lên điện Tam Bảo”. Cần em thì đến tìm, không
cần thì cấm thấy mặt mũi đâu. Không giúp!”.
Anh ta lẽo nhẽo
theo tôi, hi hi ha ha cười cầu hòa. “Đâu có, Bé bự, nể tình chúng ta
là bạn bè bao nhiêu năm nay, anh trai đã mở miệng, chẳng lẽ em lại
không giúp, đúng không?”.
Tôi quyết không
bị lôi kéo. “Chúng ta có quan hệ bạn bè gì đâu! Anh là bạn trai của
em hay anh trai của em mà em phải giúp anh?”.
Anh ta vẫn cười
cười nói nói: “Bé bự, cái khác anh không dám nói, anh là anh trai
của em tuyệt đối không vấn đề gì. Đừng quên, năm đó nếu không phải
là anh trai, em đã sớm bị chết chìm trong hố phân rồi”.
Mặt tôi đỏ
ửng. “Anh… anh… anh… không được nhắc đến chuyện đó!”.
2.
Phải nói những
chuyện đáng xấu hổ thời