
gì nữa.
Điền Tịnh ngập
ngừng hỏi: “Rốt cuộc cậu định thế nào, cứ thế chia tay với Chu Nhất Minh à?”
Lòng tôi rối như
tơ vò. Biết chuyện này là do lỗi của mình trước, tôi quá đề cao thể diện, tôi
cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận bạn trai của mình cao chưa đến một mét bảy,
là một người thấp bé. Nhưng thấy người ta nói vậy, tôi cứ bị ám ảnh về chiều
cao của Chu Nhất Minh, cảm thấy đi cùng một người bạn trai như thế, tôi sẽ
không ngẩng cao đầu tự hào được. Cho nên anh ta đã tức giận, đã mắng tôi và
muốn dứt khoát chia tay.
Sau hôm cãi nhau
với Chu Nhất Minh trên điện thoại, anh ta không hề gọi lại cho tôi, tôi cũng
nén uất ức không chủ động liên lạc với anh ta, muốn thử xem ai chịu ai.
Kết quả tôi không
tìm anh ta, anh ta cũng chẳng đến tìm tôi. Mấy ngày nay, mặc dù sống cùng trong
một tiểu khu nhưng tôi không hề nhìn thấy anh ta lần nào. Đây không phải cố
tình tránh mặt thì là gì chứ?
May là tôi và Chu
Nhất Minh tuy giận dỗi không gặp mặt cũng không liên lạc, nhưng bố mẹ hai nhà
vẫn đi đi lại lại. Hôm nọ mẹ Chu Nhất Minh đặc biệt mang sang biếu hai mươi quả
trứng muối tự tay bà làm, đều là trứng gà nhà, giá trị dinh dưỡng cao hơn rất
nhiều so với trứng bán ngoài chợ. Tình nghĩa là chính chứ vật chất sá gì! Hôm
nay, bạn cũ của bố tôi từ Hải Nam xuống chơi, mang biếu vài túi bột dừa và cà phê
Hưng Thịnh[4'>, ông liền có qua có lại, san ra một nửa bảo tôi mang
sang biếu nhà họ Chu.
[4'> Thương
hiệu cà phê nổi tiếng của Trung Quốc.
Bình thường hễ về
đến nhà là tôi rất lười xuống dưới lầu, rúc trong phòng ôm cái máy tính như
công chúa cấm cung. Nhưng lần này bố vừa sai tôi đã lập tức chấp hành, xách túi
đồ sang nhà họ Chu.
Đã mấy ngày tôi
không gặp Chu Nhất Minh rồi, lần này viện lý do chính đáng để sang nhà xem anh
ta thế nào. Không nói đến chuyện nối lại tình xưa nhưng ít nhất cũng không đành
lòng để mất đi tình bạn bao nhiêu năm qua.
Người ra mở cửa
là Chu Nhất Minh. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã khách khí nói: “Ồ, Yên Phiên Phi
đến đấy à? Có việc gì không?”
Đã quen nghe anh
ta gọi mình là Bé bự hoặc A Phi, giờ anh ta gọi cả họ tên thế này, tôi nghe
không quen tí nào. Mà cái lối khách khí ấy của anh ta tôi lại càng không quen,
quá xa lạ, thực sự quá xa lạ.
“Ờ, những thứ này
là bố em bảo mang sang biếu bố mẹ anh.”
Anh ta vừa nghe
thấy thế đã quay đầu lại gọi: “Mẹ ơi, Yên Phiên Phi mang đồ sang biếu bố mẹ
này.”
Bảo mẹ anh ta ra
xong, anh ta liền quay về phòng của mình, rõ ràng là có ý không muốn nói chuyện
với tôi nữa. Bà Chu vớ được tôi thì chuyện trò không dứt, còn tôi lơ đễnh
“vâng, dạ” cho phải phép. Không dễ gì bà mới chịu buông tôi ra, đi chợ mua đồ.
Tôi không cam tâm
đi một chuyến công toi, liền tự động đi vào phòng Chu Nhất Minh. Anh ta đang
hăng say tác chiến trên máy tính, những ngón tay trên màn phản quang điều khiển
vũ khí giết nhân vật hoạt hình, giết tới giết lui thành một đống, ngoảnh mặt
làm ngơ trước sự xuất hiện của tôi.
Tôi mặc kệ, đứng
trước cái máy tính, che khuất tầm nhìn của anh ta. “Anh không nhìn thấy em phải
không? Vậy như thế này đã nhìn thấy chưa?”
“Em làm cái gì
thế? Mau tránh ra đi, anh đang qua cửa, không rỗi để để ý đến em, em đừng gây
rắc rối nữa!”
“Anh không có
thời gian để ý đến em hay là sau này không muốn để ý đến em nữa?”
Anh ta tránh
không trả lời đúng trọng tâm: “Bà cô mau tránh ra cho tôi nhờ! Em mà còn gây
rắc rối nữa là từ nay anh mặc kệ đấy.”<>
Anh ta vừa nói
vừa đẩy tôi ra. Tôi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, trò chơi này hấp dẫn đến
thế sao? Tôi đã hạ mình đến làm lành với anh ta rồi, vậy mà anh ta vẫn không
thèm để ý, chỉ chuyên tâm chơi điện tử.
Tôi cắn cắn môi,
không cam tâm cứ thế về tay không. “Chu Nhất Minh, em cần phải nói với anh về
chuyện giữa chúng ta. Anh có thể ngừng chơi một lát được không?”
Anh ta vẫn nhìn
chằm chằm vào màn hình máy tính, không thèm ngó sang tôi một chút. “Giữa chúng
ta có chuyện gì?”
“Đương nhiên là
chuyện hai đứa yêu nhau rồi.”
“Ờ, là việc đó
hả? Chẳng phải hôm trước đã nói rõ rồi sao, chúng ta kết thúc rồi.”
Tôi ngang ngược
đập bàn, nói lớn: “Anh nói kết thúc là kết thúc ngay à? Em còn chưa đồng ý. Nếu
cần nói thì em là người nói mới đúng.”
Anh ta đột nhiên
tức giận, ném con chuột rồi đứng dậy, nói: “Dựa vào cái gì mà cần em phải đồng
ý? Em nói bắt đầu thì bắt đầu, nói kết thúc thì kết thúc, anh là con rối để em
mặc sức giật à? Bây giờ anh nói muốn chia tay. Mẹ kiếp, em chê anh lùn thì anh
cũng chê em béo, nhìn xem cái mặt em tròn như bánh trung thu, cái eo em như
thùng nước, chân thì to như chân voi... Anh không chơi với em nữa, anh đi kiếm
chỗ khác tốt hơn!”
Những lời lẽ thô
thiển đó khiến tôi điên tiết nhảy dựng lên. “Anh... còn dám chê em béo. Em béo
thì làm sao? Béo có thể uống thuốc giảm béo, còn anh lùn thì vô phương cứu
chữa, trừ phi dùng máy làm bún ép cho dài ra. Anh vẫn nghĩ kiếm được người tốt
chắc, chi bằng anh nghĩ xem làm thế nào để thúc đẩy nền hòa bình thế giới có
khi còn có triển vọng hơn.”
Anh ta đỏ mặt tía
tai. “Anh lùn