Snack's 1967
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323774

Bình chọn: 9.00/10/377 lượt.

rong thời đại Internet, tại sao lại không phát huy lợi thế của nó? Không chừng

nhân duyên xa nghìn dặm lại ở trong tầm tay chúng ta.”<>

Thực sự tôi cũng

không có cảm tình với chuyện đi xem mặt, nghịch nghịch một chút trên trang web

tìm bạn đời cũng là trải nghiệm mới thú vị. Thêm nữa, tôi nôn nóng muốn cho Chu

Nhất Minh lòi con ngươi ra, bèn đồng ý ngay, không chút do dự. Đăng ký thành

viên, hoàn tất các thông tin, còn đặc biệt treo một tấm ảnh khá đẹp làm hình

đại diện.

Trang web tìm bạn

đời này làm việc rất hiệu quả, vừa mới đăng ký thành viên buổi trưa, buổi chiều

đã có mười mấy thành viên nam gửi thư cho tôi. Xem ra tôi vẫn còn rất được hoan

nghênh, lòng chuộng hư vinh thấy rất thỏa mãn.

Xem từng bức thư

một, những thành viên nam gửi thư đến ở khắp năm châu bốn bể, đâu đâu cũng có.

Xa nhất là một vị

người Mỹ gốc Hoa gần năm mươi tuổi, tự giới thiệu là mở một nhà hàng Trung Quốc

ở San Francisco, nói sau khi bà vợ kết tóc xe tơ của mình hai năm trước đã chết

vì bệnh thì luôn muốn tái hôn, không cần cô gái phải lắm tài nhiều của, chỉ cần

một cô gái dịu dàng, có đạo đức tốt ở nơi cố hương, nhìn ảnh cảm thấy tôi là

người lựa chọn thích hợp, nếu sau một thời gian tìm hiểu mà hai bên đều cảm

thấy phù hợp thì ông ta sẽ về nước kết hôn, sau đó đưa tôi sang Mỹ làm bà chủ.

Bức thư đó nghe

có vẻ rất hấp dẫn, di cư sang Mỹ, làm bà chủ, chắc sẽ có nhiều cô gái trẻ động

lòng nhưng tôi vừa xem xong liền cho ngay vào thùng rác. Tôi không hiểu nổi,

chạy sang Mỹ vì một ông già năm mươi tuổi để làm cái gì? Lại không phải vua

chúa gì cho cam. Lấy tuổi thanh xuân của mình ra đánh đổi lấy thẻ xanh, người

khác có thể chấp nhận chứ tôi tuyệt đối không làm cái chuyện ấy.

Tiếp đó là một

loạt các thành viên nam khác, muôn hình muôn vẻ, ở các địa phương khác nhau,

Quảng Đông, Quảng Tây, Hồ Nam, Hồ Bắc đủ cả, Thượng Hải, Bắc Kinh, Tân Cương,

Nội Mông đâu cũng có; về tuổi tác thì có người nhiều tuổi hơn tôi, cũng có

người ít tuổi hơn; về tình trạng hôn nhân thì ly dị có, vợ chết cũng có; về

nghề nghiệp thì chủ doanh nghiệp tư nhân có, công nhân viên chức có, người làm

công ăn lương các loại; về mặt tình cảm thì đều nói muốn theo đuổi tình yêu

đích thực, cũng có người nói đã mệt mỏi rồi muốn có một mái ấm, thậm chí còn có

kẻ ti tiện đến mức nói hắn ta chỉ vì muốn an ủi tâm hồn cô đơn của những cô gái

ế mà thôi, nói rõ ràng là chỉ xin số QQ để chuyện trò. Cái thằng cha này làm

cái quái gì không biết? Chẳng lẽ là một con vịt?

Buông tiếng thở

dài sau khi đọc hết những bức thư của đủ loại thành viên nam, tôi đã hiểu ra

rằng kiếm một người đàn ông trên trang web tìm bạn đời thực sự không dễ, vàng

thau lẫn lộn, có đãi được một thỏi vàng hay không cũng là một việc cần may mắn.

Có điều đã trót đăng ký rồi thì cứ từ từ xem sao.

Sau khi sàng lọc

một lượt tất cả các bức thư, tôi chọn ra được vài người cùng thành phố mà điều

kiện có vẻ thích hợp, thử chuyện trò với họ qua email hoặc chat qua QQ xem sao.

Sau một thời gian tiếp xúc, nếu cảm thấy được thì sẽ hẹn gặp mặt.

Đối tượng đầu

tiên gặp mặt là một thành viên nam cao một mét tám, công nhân viên chức, năm

nay ba mươi tuổi, mọi phương diện đều phù hợp với yêu cầu của tôi. Hẹn gặp nhau

ở một quán trà, tôi đến đúng giờ nhưng anh ta đã ở đó đợi tôi rồi. Ấn tượng đầu

tiên không được tốt lắm bởi mặt anh ta chi chít mụn. Lạ thật, tuổi dậy thì đã

qua lâu rồi mà sao vẫn lắm mụn trứng cá thế? Ngồi xuống nói chuyện được vài câu

thì tôi cứ có cảm giác khách khứa xung quanh đều chú ý đến chúng tôi.

Hey, chẳng lẽ bọn

họ lại nhận ra hai chúng tôi là lần đầu tiên gặp mặt? Chẳng lẽ mọi người lại có

con mắt tinh tường như vậy sao?

Tôi đang hoang

mang thì đột nhiên một cô bé ở bàn bên gọi lớn: “Cô giáo Yên!”

Tôi quay sang

nhìn, thì ra là cô bé học mẫu giáo trong trường của chúng tôi nhưng không phải

học lớp tôi, mà là lớp bên cạnh, lớp của La Lợi. Hai lớp hay giao lưu, đôi khi

còn gộp vào học chung, các bạn nhỏ lớp bên đó hầu như đều biết tôi. Đương nhiên

tôi không nhớ được tên cô bé, chỉ có thể cười trả lời: “Xin chào cô bạn nhỏ, em

ở đây làm gì thế?”

Cô bé thật thà

chỉ vào đối tượng xem mặt của tôi nói: “Cậu của em muốn tìm bạn gái, bà ngoại

em bảo cả nhà cùng đến để kiểm định hộ cậu em.”

Tôi bỗng tỉnh

ngộ, chẳng trách khách khứa mấy bàn xung quanh đều chú ý đến chúng tôi như thế,

thì ra là tổng động viên cả nhà đến làm cố vấn. Thằng em chơi trò chiến đấu

trong bóng tối, làm chị mày bị rơi vào ổ mai phục. Chẳng có gì thú vị! Đi xem

mặt mà cũng cần cả nhà lớn bé già trẻ đến kiểm định hộ, con người này chắc chắn

không có chính kiến, chị mày ngàn lần không vừa mắt được!

Đối tượng thứ hai

gặp mặt là một nghiên cứu sinh, nói chuyện trên mạng thấy cũng được, gặp mặt

mới phát hiện con người này quá lắm lời. Anh ta rất thích hỏi, cái nên hỏi hay

không nên hỏi đều hỏi tuốt, hỏi mãi không chán. Hơn nữa, khi nói chuyện nước

bọt còn bắn tung tóe, đến mức bắn cả vào cốc trà để trước mặt, tôi không dám

uống tiếp nữa. Gặp một lần không dám có lần t