
bia như uống nước ngọt, em uống hơi nhiều nên giờ cảm thấy chóng mặt.”
Sở Vân Phi nghe
thấy thế thì dừng xe lại, giơ tay lên ấn ấn thái dương tôi. “Em chóng mặt à?
Làm như thế này có thấy dễ chịu hơn không?”
Cảm giác thoải
mái, dễ chịu dần dần lan tỏa, tôi từ từ nhắm mắt lại để mặc cho anh ấy xoa
trán, xoa xoa ấn ấn rồi anh ấy cuối xuống hôn tôi. Đôi môi mềm mại cùng mùi bia
phả vào mặt, anh ấy hôn trán tôi, rồi từ từ dọc theo trán xuống dưới, cuối cùng
chạm vào môi tôi. Anh ấy mơn trớn bờ môi tôi, từ mềm mại như nước chuyển thành
cuồng nhiệt như lửa.
Đây không phải
lần đầu tiên Sở Vân Phi hôn tôi, sau tối hôm anh ấy hôn tôi, nụ hôn đã trở
thành một phần không thể thiếu mỗi khi hai chúng tôi ở bên nhau. Nụ hôn giữa
hai người khác phái đã mang lại cho tôi một trải nghiệm chưa từng có, mỗi nụ
hôn của anh ấy đều khiến tâm trí tôi bay bổng.
Lúc này cũng thế,
trái tim và tâm trí tôi như đang dập dờn, bay bổng, tựa như gió xuân lả lướt
trên mặt hồ lay động. Hôn đến không còn biết những gì đang diễn ra xung quanh,
hai tay anh ấy bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn cơ thể tôi. Cảm giác bàn tay
anh ấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, người tôi run rẩy, mềm nhũn.
“Phiên Phi!” Sở
Vân Phi vừa vuốt ve vừa thì thầm vào tai tôi. “Hay là tối nay đừng về nhà nữa,
đến nhà anh đi!”
Ý thức của tôi đã
đi đâu mất rồi, có chút men lại càng bị anh ấy dễ dàng dụ dỗ. Tôi đang mơ mơ
màng màng gật đầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên, không gian yên tĩnh
trên xe càng khiến tiếng nhạc trở nên chói tai. Giật mình choàng tỉnh, tâm trí
tôi dường như đã thoát khỏi những mơ hồ hoan lạc.
Là Chu Nhất Minh
gọi, vừa nghe điện đã thấy anh ta gầm lên như sấm rền bên tai: “Bé bự, sao em
vẫn chưa về? Ăn đêm nhiều thế không sợ béo như heo à? Mau về đi, anh trai trông
con ngựa quý của em đã lâu quá rồi đấy, em không muốn ngủ nhưng anh trai thì
muốn!”
“Em bảo anh cứ để
xe dưới lầu về ngủ rồi mà, ai bảo anh trông xe hộ em chứ?”
“Anh trai đi xe
của em thì đương nhiên phải có trách nhiệm, không trông, nhỡ mất lại phải mua
xe mới đền em à? Không nói nhiều nữa, em nhanh chóng về cất xe đi, cho em năm
phút nữa phải có mặt!”
Bị Chu Nhất Minh làm ồn, sau khi ngắt điện
thoại, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nhìn Sở Vân Phi cười xin lỗi. “Xem ra
em phải mau chóng về rồi.”
Khi Sở Vân Phi
đưa tôi về đến nơi, Chu Nhất Minh vẫn đang đứng đợi ở dưới lầu. anh ta ngồi ghé
vào con ngựa quý của tôi, tư thế chuẩn bị gọi cho tôi cuộc nữa, thấy tôi ló mặt
ra liền nói: “Đại tiểu thư, cô đã về rồi!”
Trước mặt Sở Vân
Phi, tôi ôn tồn, hòa nhã nói cảm ơn Chu Nhất Minh vì đã trông xe hộ tôi. Đợi
đến khi Sở Vân Phi lái xe đi khỏi, tôi lập tức nổi máu điên: “Chu Nhất Minh, anh
nhiễu vừa vừa thôi chứ! Em với bạn trai đang ở bên nhau, anh gọi điện làm hỏng
hết cả không khí lãng mạn, có biết không hả?”
“Yên Phiên Phi,
anh không sợ nói cho em biết, anh trai cố tình phá bĩnh đấy. Muộn như thế rồi
mà em vẫn còn ở bên ngoài với cậu ta, anh sợ em lại khôn ba năm dại một giờ! Mà
người em có mùi gì thế? Mùi bia… em uống bia à?”
“Hay nhỉ? Uống tí
bia thì có gì mà ngạc nhiên ghê thế?”
“Đại tiểu thư ơi,
rươụ bia là bà mai đấy, có biết không hả? Cô nam quả nữ ngồi uống rượu với
nhau, say rồi rất dễ xảy ra chuyện. Em có biết bao nhiêu cô gái đã đánh mất
trinh tiết chỉ vì say rượu không? Sao muộn như thế rồi mà vẫn còn uống rượu với
Sở Vân Phi hả?”
“Chu Nhất Minh,
anh lắm mồm vừa vừa thôi, cằn nhằn chẳng khác gì bố em!”
Nói xong, tôi bèn
đi đến nhà kho dưới lầu mở cửa. Chu Nhất Minh dắt xe vào trong giúp tôi miệng
vẫn còn làu bàu: “Em bảo anh nói nhiều nhưng anh vẫn còn muốn nói một câu, Yên
Phiên Phi, em nên cảnh giác với Sở Vân Phi, nhất định không được vội vàng cùng
cậu ta làm… chuyện ấy trước đấy! Cẩn thận không lại giống bọn Trần Lâm ngày
trước!”
Tôi trả lời anh
ta bằng cú đóng sầm cửa lại. “Anh nói cái gì? Em không thèm nghe nữa đâu!”
Miệng thì nói vậy
nhưng sau khi về nhà, nằm trên giường tôi cứ nghĩ mãi về lời Chu Nhất Minh nói.
Đã có một bài học rồi, tôi nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa. Nếu
xảy ra chuyện thì sẽ chẳng có ai đồng tình với tôi, sẽ chỉ mắng tôi ngu ngốc mà
thôi.
Tối qua Sở Vân
Phi muốn tôi về nhà anh ấy, may mà tôi kịp thời tỉnh ngộ, không đồng ý. Nếu
thật sự tôi lên giường với anh ấy nhanh như thế thì đúng là thiếu thận trọng
quá! Thời đại bây giờ tuy không quá nặng nề chuyện ấy nhưng là con gái vẫn
nên cẩn trọng thì hơn. Một người con gái tùy tiện đến nhà bạn trai ngủ qua đêm
thì liệu có được người bạn trai đó tôn trọng không? Chắc chắn là không.
Tôi công nhận Chu
Nhất Minh nói đúng, không nên vội vàng cùng Sở Vân Phi làm chuyện ấy. Tuy tôi
hoàn toàn bị lôi cuốn bởi nụ hôn của anh ấy, vòng tay của anh ấy, nhịp tim, hơi
thở của anh ấy… nhưng có một số phòng tuyến không dễ dàng buông bỏ.
Nhưng Sở Vân Phi
lại muốn vượt qua phòng tuyến đó. Mấy lần bị tôi từ chối, anh ấy bắt đầu vô
tình mà hữu ý nói bóng gió xa xôi, gì mà nam nữ thành niên không nên quá mô
phạ