Duck hunt
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324114

Bình chọn: 8.00/10/411 lượt.

ợc, Chu Nhất Minh thắng liên tục, người ta nói “đen

tình đỏ bạc” quả không sai!

Tôi thì ngược

lại, thua liên tục. Nhất là khi nhận điện thoại của Sở Vân Phi, tâm trí tôi đã

bay đi đằng nào. Không thể thế được, nếu thua nữa thì tôi sẽ rỗng túi mất!

Sở Vân Phi nghe

thấy tiếng chơi mạt chược ở đầu dây bên kia, lại biết tôi hoàn toàn thua nên

nhất thời nổi hứng, nói: “Em đang ở đâu? Anh qua đó gỡ lại cho em.”

Tôi đang giậm

chân giậm cẳng than thua, vừa nghe thấy có người tình nguyện đến gỡ gạc cho

mình thì vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo anh ấy đến ngay đi.

Điền Tịnh nghe

nói Sở Vân Phi đến thì không sốc lắm, vì cô ấy đã biết rõ sự tình nhưng Chu

Nhất Minh thì vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? Sở Vân Phi là cái tay lớp trưởng lớp

em từng làm chấn động toàn trường một thời ấy hả? Yên Phiên Phi, em liên lạc

lại với cậu ta từ khi nào thế?”

Điền Tịnh ngồi

cạnh bên thêm mắm thêm muối: “Anh Chu Nhất Minh vẫn chưa biết hả? Yên Phiên Phi

liên lạc lại với cậu ta từ lâu rồi, bọn họ còn đang hẹn hò nữa đấy!”

“Cái… gì?! Yên

Phiên Phi, não em có vấn đề à?”

Tôi không muốn

nghe tiếp nữa, lập tức phản bác lại: “Sao lại nói thế? Não của em vẫn tốt, não

của anh có vấn đề thì có, ngốc nên bị người ta quay như chong chóng!”

“Đúng, anh ngốc

nên bị người ta quay như chong chóng. Nhưng chuyện đó cũng có nguyên do của nó,

trước đây anh chưa từng quen biết Tiêu Tương Tương, không hiểu rõ con người cô

ta. Còn Sở Vân Phi, trước đây cậu ta từng làm chuyện gì không phải em không

biết, vậy mà không chút đắn đo đã vội đồng ý hẹn hò với cậu ta. Yên Phiên Phi,

em còn ngốc hơn anh gấp vạn lần.”p>

“Trước đây là

trước đây, anh nhắc lại chuyện cũ của người ta thấy thú vị lắm à? Còn không cho

người ta có cơ hội lãng tử quay đầu quý nghìn vàng nữa!”

“Đúng, lãng tử

quay đầu quý nghìn vàng, nhưng liệu đã có mấy lãng tử thật sự quay đầu? Yên

Phiên Phi, em nhớ cho anh trai câu này: Phòng cháy, phòng trộm cắp, phòng lãng

tử, sau này gặp chuyện gì đừng có trách anh trai không nhắc nhở!”

“Không cần anh

phải nhắc nhở, chuyện của em, em tự biết cân nhắc.”

“Biết cân nhắc là

tốt, biết cân nhắc là tốt nhất! Anh vừa gặp chuyện như thế nên không hy vọng em

gái lại bước vào vết xe đổ của anh. Anh bị con gái lừa thì cũng chẳng mất

gì, nhưng em mà bị con trai lừa đến mứa ễnh bụng ra rồi về nhà khóc thì thê

thảm lắm đấy!”

“Hứ, đúng là cái

đồ mồm quạ, anh nói tốt một chút không được à? Nếu không vì anh đang có chuyện

buồn thì em đã đá anh một cái sang Siberia rồi!”

Tôi đấu khẩu với

anh ta một hồi, không lâu sau thì Sở Vân Phi đến. Tuy Chu Nhất Minh không thích

con người anh ấy nhưng vẫn không để lộ ra mặt, cũng không nhắc lại chuyện năm

xưa, chỉ trò chuyện lấy lệ với anh ấy vài câu.

Sở Vân Phi vừa

đến, tôi đã đứng lên nhường chỗ cho anh ấy chơi. Quả nhiên anh ấy là một tay

chơi mạt chược cừ khôi, ngồi xuống là giúp tôi thu tiền về. Anh ấy và Chu Nhất

Minh, kẻ tám lạng người nửa cân, dường như hai người cứ luân phiên nhau thắng

làm cho đôi Điền Tịnh và Đỗ Uy thua liên tiếp.

Chơi đến mười hai

giờ thì nghỉ, tôi không những thu về được số tiền đã thua mà còn lời thêm mấy

trăm tệ nữa, sung sướng cười tít mắt.

Sau khi ra khỏi

quán karaoke, Điền Tịnh và Đỗ Uy cùng đi xe đạp điện về, lúc đầu tôi và Chu

Nhất Minh cùng đi con ngựa sắt yêu quí của tôi tới, nhưng Sở Vân Phi muốn lái

xe chở tôi về nên tôi để Chu Nhất Minh một mình cưỡi con ngựa sắt của tôi, con

tôi ngồi xe của Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi không

đưa tôi về nhà ngay, anh ấy nói hơi đói, hay là đi ăn đêm đã. Nhắc đến tôi cũng

cảm thấy đói, thế là cùng anh ấy đi đến nhà hàng cánh gà nướng. Cánh gà nướng

thơm phức cùng với ly bia mát lạnh, đúng là ngon nhất trên đời!

Tôi đang ăn, mồm

miệng dính đầy dầu mỡ thì Chu Nhất Minh gọi: “Anh về đến nhà rồi, sao hai người

vẫn chưa đến nơi? Con ngựa quý của em để ở đâu đây?”

“Bọn em đang đi

ăn đêm, một lúc nữa mới về cơ, anh cứ để xe của em ở nhà anh cũng được.”

“Nhà anh làm gì

còn chỗ nào để con ngựa quý của em nữa, không phải em không biết, nhà kho nhà

anh đã để hai chiếc xe đạp của anh rồi, lại thêm trăm thứ bà dằn của mẹ anh

nữa, kín hết chỗ rồi.”

“Vậy anh tìm bố

em, lấy chìa khóa nhà kho rồi cất vào giúp e với… À, không được, giờ này bố em

đã ngủ rồi. Hay là kệ đi, anh cứ để ở dưới lầu, lát nữa về em tự cất.”

“Để dưới lầu

không ai trông, em không sợ mất à? Mấy hôm trước ở trong khu loạn lên vì mất

trộm, em quên rồi à? Thôi được rồi, anh trai chịu mệt một tí vậy, không ngủ

ngồi trông xe cho em. Em ăn nhanh lên rồi về còn cất xe. Ăn nhanh lên, nghe rõ

chưa?”

“Anh Nhất Minh,

không phải khổ thế đâu, nếu anh buồn ngủ rồi thì cứ về ngủ đi. Xe cứ dựng dưới

lầu là được rồi, em không tin mình lại đen đủi đến mức để có một lát đã bị lấy

trộm đâu.”

Ngắt điện thoại,

tôi lại tiếp tục ăn uống, sau khi ăn uống no nê, Sở Vân Phi lại lái xe đưa tôi

về nhà. Trên đường đi, anh ấy lái xe rất chậm, nói là vừa uống bia đi nhanh quá

dễ xảy ra tai nạn. Tôi cũng đồng tình: “Vâng, đi chậm một chút thì hơn, vừa nãy

uống