
ông phải thế chứ
anh Nhất Minh? Biết rõ là trong núi có cọp mà vẫn lao vào, anh yêu Tiêu Tương
Tương đến thế cơ à?”
“Dù sao anh cũng
thấy cắt đứt như thế thì thật không công bằng với cô ấy. Ly hôn đâu phải do lỗi
của cô ấy! Anh nghe cô ấy nói, lão chồng trước đối xử với cô ấy rất tệ, thấy cô
ấy sinh con gái liền bỏ đi tìm cô gái khác sinh con trai cho hắn ta. Em nói
xem, thời đại này rồi mà vẫn còn trọng nam khinh nữ, cô ấy vớ phải thằng chó má
như thế thì hạnh phúc sao nổi! Bây giờ khó khăn lắm cô ấy mới vực dậy được và
bắt đầu lại cuộc đời, anh không thể dìm cô ấy xuống vực một lần nữa, như thế
quá nhẫn tâm!”
Cùng là phụ nữ,
tôi cũng rất đồng cảm với Tiêu Tương tương vì đã gặp phải cảnh ngộ không may.
Chu Nhất Minh đã khoan dung độ lượng như vậy, tôi không thể không nghĩ
cách giúp họ.
Suy đi tính lại,
cuối cùng vẫn không nghĩ ra cách nào khác, quyết định hay là cứ giấu nhẹm đi
đã, bảo Chu Nhất Minh đưa Tiêu Tương Tương về ra mắt nhưng tuyệt đối không hé
răng nói ra chuyện cô ấy đã từng kết hôn và có con, cố gắng chiếm tình cảm của
bố mẹ trước, đợi hai người có cảm tình rồi hãy nói rõ mọi chuyện, như vậy khả
năng thành công sẽ cao hơn.
Tuy nhiên, kế
hoạch đã thay đổi nhanh chóng. Chưa được hai ngày, Tiêu Tương Tương đã xảy ra
chuyện, cảnh sát đến tận nhà giải cô ta đi. Khi đó Chu Nhất Minh cũng đang ở
cửa hàng, ngạc nhiên đến mức chẳng thốt nên lời, chỉ hỏi được câu: “Có… có
chuyện gì thế?”
Cảnh sát cho
biết, Tiêu Tương Tương ở Thâm Quyến đã lấy cắp của người ta tám mươi vạn tệ,
người mất của đã đến đồn công an địa phương khai báo, bọn họ phải đưa cô ta
quay về Thâm Quyến để điều tra vụ án.
Khi nghe tin tôi
cũng vô cùng sửng sốt. Tám mươi vạn, con số này trong mắt người dân bình thường
thì quả là con số thiên văn[4'>.
[4'> Những
con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách giữa các hành tinh
trong vũ trụ.
Tôi thật sự không
hiểu, nhìn Tiêu Tương Tương phúc hậu, dễ thương như vậy, sao có thể lấy trộm
của người ta tám mươi vạn tệ được?
Chu Nhất Minh
cũng không tin, liên tục hỏi liệu có nhầm lẫn gì chăng?
Cảnh sát không
hơi đâu để ý anh ta, anh ta lại quay sang hỏi Tiêu Tương Tương: “Có phải có
hiểu lầm gì không? Em mau giải thích rõ với mọi người đi!”
Tiêu Tương Tương
mặt tái mét nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ: “Là
Tôn Xương Lợi báo án, nói tôi đã ăn cắp tài sản của anh ta đúng không? Được,
tôi sẽ đi cùng các anh về Thâm Quyến gặp anh ta làm rõ sự việc, xem rốt cuộc
tôi lấy cắp của anh ta hay anh ta nợ tôi?”
Chu Nhất Minh
nghe thấy thế thì bỗng hoang mang, không biết cái tên Tôn Xương Lợi ấy là loại
người gì, tại sao lại tố cáo Tiêu Tương Tương lấy trộm của anh ta tám mươi vạn
tệ?
Cảnh sát từ chối
tiết lộ tình tiết vụ án, Tiêu Tương Tương cũng không chịu nói rõ cho Chu Nhất
Minh nghe, chỉ nói: “Chu Nhất Minh, em định nửa đời còn lại sẽ cùng anh sống
những ngày tháng yên bình, bây giờ xem ra không được nữa rồi. Em không xứng với
anh, anh hãy đi tìm một cô gái tốt hơn em.”
Chu Nhất Minh
không biết rõ sự việc nên không cam tâm, đến tìm tôi nhờ giúp đỡ. “A Phi, chẳng
phải Điền Tịnh có một ông chú làm ở Cục Cảnh sát sao? Em thân với cô ấy, bảo cô
ấy giúp anh nghe ngóng tin tức, xem rốt cuộc chuyện của Tiêu Tương Tương là thế
nào?”
Chuyện của Tiêu
Tương Tương rốt cuộc là thế nào, tôi cũng rất muốn biết. Vừa nói với Điền Tịnh,
cô ấy đã nhanh chóng nhờ vả chú dò hỏi và rất nhanh đã có tin tức.
Khi Điền Tịnh gọi
điện cho tôi, giọng có vẻ rất xem thường: “Cái cô Tiêu Tương Tương ấy đã lừa
chúng ta rồi, cô ta là một tên lừa đảo chính hiệu. Cái gì mà một phụ nữ
bất hạnh, một bà mẹ đơn thân đáng thương chứ? Cô ta chưa từng kết hôn, mà là
sống như nhân tình với một tay người Hồng Kông tên Tôn Xương Lợi ở Thâm Quyến.”
Thì ra Tiêu Tương
Tương và cái tên Tôn Xương Lợi tố cáo cô ta tội ăn cắp tài sản đã sống chung
với nhau mấy năm. Cô ta đến Thâm Quyến không lâu thì quen Tôn Xương Lợi. Cô ta
trẻ trung, xinh đẹp, thấy hắn ta bèn để mắt lợi dụng. Cô gái trẻ tự biết trình
độ mình thấp kém, khó có thể sống một cuộc sống sung sướng hơn hẳn mọi người.
Cái lão người Hồng Kông giàu có đó tình nguyện chăm sóc cô ta, cho cô ta một
cuộc sống sung túc, ổn định. Cô ta cũng không muốn tiếp tục sống những chuỗi
ngày nghèo khổ nên đã chấp nhận sống với một người gấp đôi tuổi mình.
Tôn Xương Lợi lời
lẽ ngọt ngào hứa hẹn, nói bà vợ già bên Hồng Kông của anh ta không biết đẻ, đẻ
ba đứa đều là con gái. Nếu cô ta có thể sinh được con trai, hắn sẽ bỏ bà vợ già
và chính thức cưới cô ta về.
Tiêu Tương Tương
nghe hắn nói vậy, một lòng một dạ muốn sinh con trai cho hắn. Cô ta mang thai
ba lần đều phải bỏ đi vì siêu âm toàn là con gái. Đến lần thứ tư cũng là con
gái nốt nhưng bác sĩ khuyên cô ta không nên phá thai, nếu lần này mà bỏ thì cả
đời sẽ không có con được nữa. Cô ta không có sự lựa chọn nào khác nên quyết
định sinh đứa bé này. Sau nhiều lần phá thai, sức khỏe đã giảm sút đáng kể, quá
trình sinh đẻ cũng rất khó