
tìm em.”
“Anh định giải
quyết như thế nào?”
“Cô ta đã có thai
hơn tám tháng rồi, bây giờ muốn phá cũng không được, chỉ có thể để sinh thôi.
Bố mẹ anh cũng rất muốn có cháu bế, nói cô ta sinh ra rồi để họ nuôi. Nếu cô ta
không đồng ý, muốn tự nuôi thì cũng được, anh sẽ đưa cho cô ta một ít tiền, chứ
kết hôn thì tuyệt đối không.”<>
“Đã có con rồi mà
anh vẫn không định kết hôn à?”
“Anh đã nói rồi,
anh sẽ không chịu khuất phục đâu.” Anh ta oai phong lẫm liệt như sẵn sàng tử vì
đạo vậy.
Tôi thật sự giận
quá hóa cười. “Sở Vân Phi, quả nhiên anh không muốn làm lãng tử quay đầu!”
Mèo không thể
không ăn vụng! Tôi cứ khăng khăng nhìn Sở Vân Phi với con mắt khác xưa.
Kết quả… kết quả cho thấy thị lực của tôi quá kém, phải đi khám thôi!
Người phục vụ đã
mang đồ ăn đến nhưng tôi không muốn ăn chút nào. Ngồi đối diện với một con
người bề ngoài ngọc ngà, bên trong xơ mướp này, tôi thật không nuốt nổi.
Tôi cầm túi xách
đi thẳng, trước khi đi còn trịnh trọng nói với anh ta một câu: “Xin anh một
việc, được không?”
“Việc gì?”
“Sau này đừng bao
giờ đến tìm tôi nữa, cũng đừng nói với ai là anh quen biết tôi, càng không nên
nói chúng ta đã từng hẹn hò… Tôi… không… đủ… khả năng… chịu mất… như… người
đó!”
Tôi về đến nhà
thì thấy Chu Nhất Minh đang ở đó. Tôi mặc kệ anh ta, đi thẳng vào trong phòng.
Chẳng biết anh ta thích thú cái gì mà theo vào, lén lút hỏi: “Em… và Sở Vân Phi
thế nào rồi?”
Nghe cái ngữ điệu
ấy là biết ngay anh ta đã phong thanh nghe được điều gì rồi, chắc chắn là Điền
Tịnh, cái loa phóng thanh ấy nói rồi. Tôi giận dữ quay đầu lại, nói: “Liên quan
gì đến anh?”
Anh ta nheo mắt
nhìn sắc mặt tôi. “Có vẻ như trò chơi đã kết thúc rồi, vừa mới ngả bài rồi đúng
không? Từ đầu anh trai đã nói rồi, phòng cháy, phòng trộm cắp, phòng lãng tử,
em còn không chịu nghe…”
Tôi gào lên. “Đều
tại cái mồm quạ thối nhà anh đấy, chuyện đang tốt cũng thành xấu. em muốn xé
rách cái miệng của anh ra!”
Tôi vừa nói vừa
bổ nhào đến như muốn xé miệng của anh ta thật. Anh ta vội vàng lấy tay ôm đầu,
tôi không xé được miệng thì quay sang véo tay. Anh ta đau tới mức nhăn mặt nhăn
mũi. “A!... Yên Phiên Phi, sao lại như thế, tại sao em lại đánh anh? Có phải
anh bỏ rơi em đâu?”
Không cần phải lý
do, đánh nhầm còn hơn bỏ sót. “Giờ em đang điên tiết đây, gặp ai em đánh người
ấy, ai bảo anh vào cho em đánh. Đánh chết anh này, đánh chết này, đánh chết
này…”
Ngày trước tôi có
đọc được một bài viết trên BBS, nội dung như sau:
Sống hai mươi
năm, cự tuyệt người khác ba lần và bị cự tuyệt hai lần, có thể được coi là
thắng cuộc trong nửa đầu của một đời người.
Tôi đã sống hai
mươi lăm năm, đã từng yêu hai người đàn ông, bị từ chối một lần và từ chối
người ta một lần, như vậy nửa đầu của cuộc đời coi như hòa.
Đới Thời Phi và
Sở Vân Phi, tên của hai người đều có chữ “phi” giống tôi, nhưng lại không phải
là người được số phận sắp đặt sẽ sát cánh bay cùng tôi trong nửa đời còn lại.
Tất cả thời gian, sức lực và tinh thần đều mất đi trong vô vọng nhưng những hồi
ức đẹp đẽ đều không quên được, đúng là vận số không tốt!
Nhưng nghĩ kỹ lại
một chút lại thấy vẫn còn may vì thời gian ở bên họ không dài, đã không phải
người tốt thì càng sớm nhận ra càng có lợi cho mình, còn hơn đợi đến khi sắc
tàn lực kiệt, bị người ta lạnh nhạt bỏ rơi. Như vậy cũng coi như số mệnh không
quá tồi!
Từ lần đó Sở Vân
Phi không đến tìm tôi nữa, chỉ gửi một tin nhắn: “Anh cứ nghĩ em là một phụ nữ
hiện đại, cởi mở, biết tận hưởng cuộc sống, chiều bản thân, không ngờ suy nghĩ
của em lại cổ hủ như thế. Chuyện anh và bạn gái trước đã từng quan hệ và có con
lại khiến em khó chấp nhận đến thế sao? Anh không tin khi em và bạn trai trước
yêu nhau chỉ đơn thuần tay trong tay và hôn môi.”
Cái tên này thật
sự không thể cứu vãn được nữa, ngay cả lý do tôi từ chối anh ta cũng không nhận
ra được. Tôi cũng chẳng hơi đâu đi giáo huấn anh ta, xóa sạch tin nhắn và cả số
điện thoại của anh ta.
Sau khi tôi chia
tay Sở Vân Phi, mỗi lần đến trường đưa đón Đào Đào, Sở Vân Khiết đều tỏ ra lúng
túng, gượng gạo. Thực tế tôi không hề tỏ thái độ gì khác thường, oan có đầu nợ
có chủ, tôi và Sở Vân Phi có thế nào thì cũng là chuyện giữa tôi và anh ta, tôi
không xấu xa đến mức giận cá chém thớt, trút giận trên chị gái và cháu trai anh
ta. Nhưng không biết có phải người làm mẹ nào cũng nhạy cảm, đa nghi như thế
không, Sở Vân Khiết lại đi tìm hiệu trưởng xin cho Đào Đào chuyển lớp.<>
Khi bị hiệu
trưởng gọi lên nói chuyện, tôi tức đến mức muốn chửi. Mẹ kiếp, sao cô ta có thể
nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi như thế?
Hiệu trưởng nói
bà ấy đã đồng ý cho Đào Đào chuyển lớp nhưng tuyệt đối không phải vì bà ấy
không tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của tôi, mà là để tránh những băn khoăn, lo
lắng không nên có của các bậc phụ huynh. Nói cách khác cũng là để tránh cho tôi
những rắc rối không cần thiết. Nếu Đào Đào còn ở lớp tôi, ngộ nhỡ xảy ra sai
sót gì, chỉ sợ không phải tại tôi cũng biến thành tại tôi. Thà bây giờ chuyển
lớp, như th