
mất ấy giờ đã về lại với tôi thì
cũng rất đỗi vui mừng. “Nói thật, ngày trước làm mất cuốn sách của
em, anh cũng áy náy lắm, nó là kỷ vật mẹ em để lại. Nhưng anh đã
nghĩ trăm phương nghìn kế rồi mà vẫn không sao tìm được. Phải chăng
nhờ có mẹ em hiển linh phù hộ?”.
Tôi nghe mà thấy trong lòng trào dâng niềm xúc động.
Chuyện linh thiêng hay không đương nhiên là hơi hoang đường, có điều cuốn
sách này đã trở lại bên tôi trước khi tôi và Chu Nhất Minh cưới nhau,
phải chăng đó là món quà mẹ tôi dành tặng, chúc phúc cho chúng tôi?
Tôi rất muốn tin là vậy.
Ngày đại hỷ của tôi đã đến gần. Dì Thạch bảo tôi
rỗi rãi thì cùng dì ấy đi mua kẹo hỷ. Dì ấy không dám tự ý mua vì
sợ mua về tôi lại không thích. Dì ấy nhắc tôi mới nhớ, kẹo hỷ,
thiếp mời, mấy thứ lặt vặt này tôi vẫn chưa để ý tới.
Chạy ra chợ mua kẹo nhưng từ đầu đến cuối chẳng vừa
mắt loại nào, mấy loại kẹo đó bao bì đều rập khuôn như nhau, trông
rất bình thường. Tôi quyết định dùng chiêu cũ là lên mạng tìm, vừa
rẻ vừa có nhiều mẫu mã để lựa chọn. Mẫu mã thiệp cưới, kẹo hỷ
trên mạng rất phong phú, đa dạng, tôi và Chu Nhất Minh nhìn hoa cả
mắt, cuối cùng cũng chọn được loại ưng ý. Đặt mua xong là sản phẩm
đến tay ngay.
Bên chuyển phát nhanh đưa đến một chiếc thùng lớn,
có tám loại kẹo hỷ khác nhau, mỗi loại hơn chục gói, giờ còn phải
cho vào từng hộp giấy nhỏ có hình cô dâu, chú rể nữa, rất mất thời
gian. Chiếu theo danh sách khách mời mà bố mẹ hai bên đã soạn thì ít
nhất phải đóng ba trăm hộp kẹo hỷ.<>
Công trình này cũng không phải là nhỏ, cho nên suốt
mấy tối liền tôi đều trưng dụng Điền Tịnh sang đóng hộp giúp. Cô ấy
là một người bạn tốt, hễ gọi là có mặt ngay nhưng miệng thì luôn
biểu thị sự bất mãn: “Có nhầm lẫn gì không thế, cậu kết hôn hay
mình kết hôn? Kẹo hỷ mà cũng phải gọi mình sang đóng gói hả?”.
Tôi mặt mày rạng rỡ. “Tặng không cho cậu cơ hội rèn
luyện, cậu còn không cảm kích. Đi cùng mình nhiều ngày như vậy, sau
này kết hôn tha hồ có kinh nghiệm”.
Chúng tôi ba người đóng gói theo dây chuyền sản xuất,
trước tiên tôi gấp hộp, sau đó đưa Chu Nhất Minh bỏ tám chiếc kẹo
vào, rồi đưa cho Điền Tịnh lấy ruy băng thắt nơ bướm cho đẹp.
Chu Nhất Minh vừa đóng gói vừa lắc đầu thở dài.
“Haizz, bà xã đại nhân này thật phiền phức, ngoài chợ đóng gói đầy
đủ rồi thì không mua, lại lên mạng đặt mua rồi tự đóng gói, còn nói
là để cho đặc biệt, không giống ai, làm anh trai mệt chết đi được!”.
Điền Tịnh cười tinh nghịch. “Bà xã phiền phức như
vậy thì bỏ đi là xong, bây giờ thay đổi vẫn còn kịp đấy!”.
“Như vậy sao được, nhất định phải HOLD[2'> lấy
chứ. Bà xã phiền phức còn hơn không lấy được ai, như vậy mới là
người thức thời, anh trai không thể vì một chút phiền phức bé bằng
hạt vừng mà bỏ cả quả dưa hấu”.
[2'> Có nghĩa là giữ chặt.
Tôi cười khì khì. “Vậy là anh tinh đấy! Mau tiếp tục
đóng gói kẹo hỷ cho em đi!”.
Anh ấy khoanh tay trước mặt tôi. “Vâng, thưa bà xã đại
nhân, xin phục vụ tận tình!”.
Sau những ngày bận rộn vất vả nhưng vui vẻ đó,
tháng Mười cũng qua đi, tháng Mười một đẹp đẽ đã đến. Khi còn năm
ngày nữa là đến ngày đại hỷ, tôi đột nhiên phát hiện ra mình quên
chưa mua một thứ rất quan trọng - một bộ nội y. Thật là… Sao lại có
thể quên lãng nó được chứ?
Tân nương nhất thiết phải có một bộ nội y mới, tốt
nhất là màu đỏ. Trong đêm động phòng hoa chúc, nội y đẹp cũng là
lớp vỏ đẹp đẽ cuối cùng của một tân nương. Chúng ta không thể để
đoạn đầu luôn rực rỡ nhưng lại thua ở đoạn cuối cùng được.
Vội vàng kéo Điền Tịnh đi cùng ra cửa hàng nội y
xem, tôi chỉ chuyên tâm chọn màu đỏ, và đương nhiên màu đỏ chót mà
các chính cung hoàng hậu khi xưa hay dùng là lựa chọn đầu tiên.
Trong một cửa tiệm chuyên bán đồ nội y, tôi thấy ưng
ý một chiếc áo ngực màu đỏ chót tươi tắn, phía trước là chất liệu
ren, thêu nối, kiểu dáng cũng rất đẹp. Tôi mặc thử, nhìn như thể có
một con bướm đỏ tuyệt mỹ đậu trên làn da trắng ngần vậy, cực kỳ
hấp dẫn, phong tình.
Nội y của phụ nữ chính là thứ đồ dệt gấm thêu hoa,
khiến cho phụ nữ càng nữ tính, đã đẹp lại càng đẹp hơn.
Điền Tịnh theo vào phòng thay đồ xem tôi mặc thử
cũng gật đầu liên tục: “Được đấy, rất đẹp!”.
Đồ thì đẹp thật nhưng giá thành không rẻ chút nào,
chỉ một cái áo lót mà giá đã năm trăm chín mươi tám tệ, kết hợp
với chiếc quần lót ren màu đỏ giá một trăm tám mươi ta