
nhân viên
bị thương không có anh ấy”.
Thề có Chúa, hai mươi bảy năm sống trên đời, đây là
câu nói dễ nghe nhất mà tôi từng được nghe! Người đàn ông của tôi đã
không việc gì, anh ấy vẫn bình thường, nguồn hạnh phúc của tôi vẫn
có thể tiếp tục chảy.
Khi tôi vội vàng đến bến xe, chiến dịch liên hợp
thực thi pháp luật về cơ bản đã kết thúc. Nhân viên cũng đã rời
khỏi, hiện trường là một cảnh tượng hỗn độn. Những người dân đến
xem cũng dần tản đi, Điền Tịnh và Tạ Đông Phương vẫn còn ở đó, kể
lại cho tôi toàn bộ sự việc mà hai người đã mắt thấy tai nghe. Thì
ra, sau khi hơn chục chiếc xe ô tô của cơ quan công an, ban Quản lý và
hội Công thương ập đến, những người bán hàng rong liền nhận thức
được hôm nay chính quyền sẽ xử lý nghiêm khắc chứ không còn lấy giáo
dục làm trọng nữa, người nào người nấy vội vàng đẩy xe hàng tản
đi. Nhưng nhiều người, nhiều xe cùng nhau phối hợp như vậy thì bọn họ
có chạy đằng trời. Chưa chạy được mấy bước đã bị nhân viên ban Quản
lý đô thị và công an tóm gọn, không cần biết đúng sai, cứ nhấc xe ba
bánh cho lên xe tải rồi nói sau.
Thấy không còn lối thoát, một số người bán hàng
rong “chinh chiến sa trường đã lâu” bắt đầu chơi xấu, la lối, khóc lóc
om sòm.
Có một người phụ nữ còn lăn ra đất ăn vạ, vừa lăn
lộn vừa xé quần xé áo của mình rồi đổ cho nhân viên ban Quản lý đô
thị. Có ông còn tự phang chai rượu vào đầu mình, cho máu chảy ròng
ròng xuống mặt rồi ôm chặt lấy cảnh sát, không chịu buông, gào lên
nói cảnh sát đánh anh ta vỡ đầu. Còn có mấy cánh đàn ông cầm dao,
cầm gậy các loại hùng hổ đòi đánh nhau, ai mà đe dọa tịch thu xe ba
bánh là bọn họ quyết đòi mạng người ấy. Dữ tợn nhất là một người
đàn ông béo bán đồ chiên rán, anh ta hắt cả chảo dầu nóng vào đám
nhân viên ban Quản lý, làm mấy người bị thương.
Một đồng nghiệp của Chu Nhất Minh bị bỏng ở chân
phải, giờ đang điều trị ở bệnh viện.
Điền Tịnh nói với tôi: “Chủ tịch Chu
nhà cậu cũng đi cùng vào viện rồi, anh ấy bảo cậu cứ về nhà đợi
anh ấy, lát nữa anh ấy sẽ qua tìm cậu”.p>
Khoảng mười một rưỡi Chu Nhất Minh mới trở về, đứng
ở dưới lầu gửi cho tôi một tin nhắn: “Anh đã về đến dưới lầu rồi,
bố em và dì Thạch chắc đã ngủ rồi hả? Anh không lên nữa”.
Tôi vừa nhìn thấy tin nhắn đã vội vàng chạy xuống
lầu, lao thẳng vào lòng Chu Nhất Minh. Sau khi bị một phen hú vía, anh
ấy như người từ cõi chết trở về, khiến trong tôi dấy lên cảm giác
trân trọng bội phần.
Anh ấy vỗ vỗ vào lưng tôi như đang dỗ dành một đứa
trẻ. “Sợ lắm phải không? Không sao, em nhìn anh vẫn khỏe mạnh đấy
thôi”.
Tôi vẫn còn sợ hãi. “Nhưng vừa nãy em suýt nữa bị
anh dọa cho chết rồi, sao mãi anh không chịu nghe điện?”.
“Bọn anh khi làm nhiệm vụ không được phép mang điện
thoại theo, em quên rồi à?”.
Đúng rồi, hoảng quá tôi không còn nhớ được gì nữa,
trong lòng chỉ thấy lo lắng, bất an!<>
“Được rồi, đừng nhăn nhó mặt mày nữa! Nào, Bé bự,
cười một cái cho anh trai xem nào. Nếu không, anh trai cười cho em xem
nhé!”.
Anh ấy nhe cả hàm răng trắng như tuyết ra trước mặt
tôi, cố gắng cười. Tôi bị anh ấy trêu cho cười khì khì. “Đáng ghét,
cũng biết huyên thuyên pha trò rồi đấy!”.
“Sao lại nói anh trai đáng ghét, anh trai còn mua quà
cho em đây này. Nếu em còn chê anh đáng ghét, anh sẽ không đưa quà cho
em nữa”.
“Anh mua quà gì thế? Em muốn, mau đưa em xem!”.
Chu Nhất Minh cười hì hì rồi mở cốp phía sau xe đạp
điện, lấy ra một chiếc túi rất đẹp. Vừa nhìn thấy cái logo ngoài
chiếc túi, tôi đã biết ngay anh ấy mua cái gì. Quả không sai, trong
túi là bộ đồ lót màu đỏ tuyệt đẹp như hình cánh bướm ấy.
Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên. “Sao anh biết em thích
bộ này? Sao anh vẫn có thời gian chạy đi mua?”.
“Tuy anh trai không biết em thích bộ này nhưng anh trai
có nội gián! Sẩm tối, khi gọi điện cho em, nghe là biết em vẫn thích
bộ này nên gọi cho Điền Tịnh nhờ cô ấy mua hộ, để khiến em bất ngờ.
Vui phải không? Nào, cười một cái cho anh trai xem nào, cười tươi tươi
một chút!”.
Tôi nhìn anh ấy, miệng cười tươi như đóa hoa nở
rộ. Trước nay tôi chưa từng cười ngọt ngào đến thế, ngọt ngào từ
tận đáy lòng tôi. Đứng trước một người mình yêu thương đồng thời là
người đàn ông yêu thương mình sâu đậm, tôi chẳng có lý do gì lại không
nở một nụ cười ngọt như mật!<>
Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, dù chẳng phải là
hoàng tử và công chúa. Những con người rất đỗi bình thường như bạn,
nh