The Soda Pop
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322910

Bình chọn: 8.5.00/10/291 lượt.

n gia đình lo liệu, chúng tôi

không quan tâm, cũng coi như đỡ được một gánh nặng.

Vừa vặn kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, trường mầm non

cũng sắp khai giảng, khi tôi trở lại trường làm việc, mặt mũi tươi cười

rạng rỡ, miệng ngân nga một điệu hát dân gian.

Khi con người ta gặp chuyện vui thì tinh thần cũng

trở nên sảng khoái, yêu đời. Tôi hoan hỷ đến mức vừa bước vào văn

phòng là mọi người đã nhận ra ngay. Có người tò mò hỏi tôi có

chuyện gì mà vui thế, hay là nhặt được năm triệu?

Tôi mỉm cười trả lời: “Còn vui hơn cả nhặt được năm

triệu tệ, tôi tìm được một phiếu ăn dài hạn. Hai tháng nữa sẽ là

ngày đại hỷ của tôi, đến lúc đó mời mọi người tới uống rượu hỷ!”.

Công bố của tôi khiến các đồng nghiệp rất bất ngờ,

trước khi nghỉ hè tôi vẫn còn đơn thân lẻ bóng, sao chỉ qua một kỳ

nghỉ đã công bố sắp kết hôn? Mới nghe nói trên trời rơi xuống một em

Lâm, chứ chưa từng nghe nói trên trời rơi xuống một anh Bảo[1'>.

[1'> Một câu thành ngữ, ý nói gặp được chuyện tốt

lành. Ở đây tác giả muốn chơi chữ, Lâm và Bảo là hai nhân vật trong

“Hồng lâu mộng”.

Đức lang quân tương lai đó của tôi từ đâu chui ra, mọi

người đương nhiên vừa nghi hoặc vừa tò mò muốn biết.

Tôi tất nhiên phải phụ trách giải đáp thắc mắc này:

“Thực ra trước đây tôi và anh ấy yêu nhau rồi, chỉ là chưa công bố mà

thôi. Có lần đã bị giáo viên ở trường ta bắt gặp, La Lợi từng nhìn

thấy tôi và anh ấy cùng đi ăn với nhau”.

La Lợi ngớ người, buột miệng nói: “Là cái anh chàng

lùn đó hả?”.

Tôi không hề oán giận, vẫn mỉm cười nói: “Ừ, chính

là anh ấy. Ngày trước tôi cũng chê anh ấy lùn nhưng bây giờ tôi cảm

thấy cao thấp không phải là vấn đề. Napoléon có lùn không? Nhưng ông

ấy có thể làm hoàng đế châu Âu đấy. Picasso có lùn không? Nhưng điều

đó cũng không ngăn cản ông ấy trở thành một họa sĩ thiên tài”.

Tôi bê nguyên lời của Chu Nhất Minh ra nói với vẻ rất

hùng hồn. La Lợi thấy đúng nên cũng không phản đối gì thêm, chỉ nói:

“Chúc mừng, chúc mừng!”.

Những đồng nghiệp khác cũng nói lời chúc mừng.

Cô giáo Tôn cao tuổi nhất còn nói thêm: “Tiểu Yên,

trước tìm đối tượng cháu luôn nhấn mạnh phải tìm người cao, không cao

không lấy, cô cảm thấy như vậy không thỏa đáng. Chọn đàn ông sao có

thể chỉ nhìn vào mặt đó được, một người đàn ông quan trọng nhất là

ở tính cách tốt, chứ không phải ở hình dáng”.

Tôi mỉm cười, ra sức gật đầu. “Cô giáo Tôn, cô đúng

là thánh minh! Đáng lẽ cháu phải nghe lời cô sớm hơn mới phải, cũng

may là bây giờ vẫn chưa quá muộn”.

Học kỳ mới đã bắt đầu, tôi lại “vinh dự” được nhận

nhiệm vụ khó khăn. Lãnh đạo vẫn sắp xếp cho tôi phụ trách trận

tuyến đầu – lớp mẫu giáo bé.

Đám trẻ ở lớp mẫu giáo bé vẫn như vậy, đứa nào

cũng khóc lóc, kêu gào khi bố mẹ chúng đưa đến trường, đến mức phải

luân phiên nhau dỗ dành. Một bé gái khi bị mẹ đưa đến lớp còn kêu

gào thảm thiết: “Con không muốn đi học!”.

Khi tôi bước tới đón con bé, người mẹ trẻ ấy đã

chú ý đến tấm thẻ trước ngực tôi rồi vô thức đọc thành tiếng: “Yên

Phiên Phi! Cô giáo Yên, tên của cô đẹp quá, rất giàu chất thơ!”.

Đa số các bậc phụ huynh đều cố tình trò chuyện làm

quen với giáo viên để sau này con em mình vào học sẽ được giáo viên

quan tâm hơn một chút. Tôi cho rằng cô ấy cũng như vậy, bèn mỉm cười

đáp lễ: “Cảm ơn cô, giờ tôi đưa cháu vào lớp ăn sáng, chúng tôi sẽ

chăm sóc cháu thật tốt, cô cứ yên tâm!”.<>

“Đợi một chút, cô giáo Yên, có phải cô có đánh rơi

một cuốn sách không, cuốn Ba trăm bài thơ Đường ấy?”.

Tôi ngây người. “Sao cô biết? Đúng là tôi có đánh rơi

cuốn Ba trăm bài thơ Đường, cuốn sách đó còn là kỷ

vật mẹ tôi tặng nữa”.

Người mẹ trẻ đó vỗ tay một cái. “Cô giáo Yên, tôi

nhặt được đấy. Năm kia khi ngồi xe buýt, tôi đã nhặt được cuốn Ba

trăm bài thơ Đường, nhìn thấy trang tiêu đề có dòng chữ “Quà tặng

con gái yêu Phiên Phi”. Bởi vì cái tên Phiên Phi này rất đặc biệt và đầy

chất thơ nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Hôm nay, vừa nhìn thấy tấm

thẻ của cô liền nhớ ra ngay. Chiều nay đến đón Tinh Tinh, tôi sẽ mang

nó đến trả cho chủ cũ”.

Đây đúng là một tin vui bất ngờ! Cuốn Ba trăm

bài thơ Đường mẹ tôi tặng đó đã bị Chu Nhất Minh làm mất hơn

hai năm nay rồi, thật không ngờ cũng có ngày nó được trả về cho chủ

cũ. Buổi chiều, khi mẹ Tinh Tinh đưa sách lại cho tôi, tôi thật sự

ngàn vạn lần đa tạ: “Thực sự rất cảm ơn cô!”.

Khi Chu Nhất Minh hay tin cuốn Ba trăm bài thơ

Đường vô tình bị đánh