
g ra. Sau đó lại nắm lại, rồi lại buông, mấy
lần như thế, rồi cô nghe thấy giọng nói khô rát đến lạc điệu của mình: “Cháu
hiểu.”
“Cháu còn phải làm việc, xin phép
bác.” Cô vội vàng đứng lên, suýt va vào bàn, cà phê trong cốc sóng sánh bắn ra
ngoài, dây ra chiếc bàn trắng toát, nổi bật kỳ dị. Đến lúc ra cửa đi ngang bàn
Ella ngồi, cô ta cũng đứng dậy, lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt toát ra vẻ tiếc
thương.
Cô ta lại thương tiếc mình cơ
đấy! Viên Hỷ dừng lại, nói: “Tôi thật sự rất khâm phục cô, thật sự! Bản báo cáo
này chắc cô sắp xếp khi anh tôi còn nằm viện đúng không?” Cô cười lạnh, lại
hỏi: “Cô nói xem nếu Hà Thích biết những việc này, anh ấy còn nghĩ cô lương
thiện trong sáng ngây thơ hay không?”
Sắc mặt Ella trắng bệch, mắt mở
to nhìn Viên Hỷ.
Viên Hỷ bỗng cười phá lên, nhìn
Ella với vẻ ác độc, khẽ nói: “Cô yên tâm, tôi không nói đâu, mãi mãi cũng không
nói, trong lòng anh ấy cô luôn lương thiện ngây thơ, anh ấy luôn thấy hổ thẹn
với cô, cảm thấy có lỗi với cô, tiếc là, anh ấy sẽ không yêu cô, cho dù hai
người ở bên nhau thì người trong trái tim anh ấy cũng chỉ có tôi.”
Cô nhìn sắc máu trên mặt Ella mất
dần, thấy môi cô ta mím lại tái mét, thấy sự tiếc thương trong mắt cô ta biến
thành vẻ oán hận. Viên Hỷ cười, cô không cần Ella thương hại, không cần! Cô ưỡn
thẳng sống lưng, hất cằm lên đi ra khỏi quán café, cho dù sau lưng mình có ánh
mắt của ai, cô cũng không thể gục ngã.
Nhưng đến khi qua ngã rẽ, thoát
khỏi tầm mắt của Ella, Viên Hỷ bỗng chạy như điên. Bất chấp ánh mắt kỳ dị của
mọi người, cũng không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi không nhấc nổi chân
nữa, Viên Hỷ mới ngừng lại, khom lưng, đưa tay bấu chặt ngực áo để thở.
Cô đã dự đoán tất cả những khó
khăn có thể xảy ra, nhưng không ngờ đến kết quả này. Sự xuất hiện của bà Hà
không chỉ kết thúc tương lai của cô và Hà Thích, mà càng phá tan tương lai của
cô, anh cô là thằng đần, con cái của cô cũng có thể là đồ đần độn. Thì ra, cuộc
đời cô chỉ để gánh vác anh trai, cô sẽ không có được cuộc sống cho riêng mình,
không bao giờ, sẽ không có gia đình, con cái, chỉ có anh trai, chỉ có thằng
đần, thằng đần, thằng đần…
Viên Hỷ ôm chặt vai mình, cô muốn
khóc, nhưng đau đớn phát hiện ra rằng mình không khóc nổi. Cô không còn sức lực
đâu để đi làm nữa, cô phải về, tìm một nơi có thể nghỉ ngơi để ngủ một giấc.
Thế giới này nam nữ độc thân còn quá nhiều, cô cũng có thể là người độc thân
mà, cô nghĩ, hơn nữa, dù cho kết hôn cũng có thể tìm một người đàn ông không
cần con cái, kết hôn chẳng phải chỉ để tìm một người bạn đời hay sao? Với ai
thì cũng có quan hệ gì đâu?
“Viên Hỷ,” Cô thì thầm gọi tên
mình, “Không sao, mày không thể gục ngã, có gì ghê gớm đâu, mày còn cha mẹ, anh
trai, mày còn gia đình, có gì mà không qua được. Thật sự là không có gì ghê gớm
cả.”
Về đến nhà, mẹ cô đang gọi điện
thoại, thấy cô đột ngột trở về thì vội vội vàng vàng cúp máy, nhìn Viên Hỷ với
vẻ lúng túng. Cô cười mệt mỏi, nói: “Mẹ, nhà mình mà, gọi thì cứ gọi đi, không
sao.” Nói rồi lê bước vào trong, cô muốn ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi thì không
còn việc gì nữa.
Bà Viên lại lẽo đẽo theo sau cô,
nhắc cô cởi áo khoác rồi đón lấy hộ cô với vẻ mặt nịnh nọt, như muốn nói gì đó
rồi lại thôi.
“Mẹ, có chuyện gì thế? Anh con
đâu, sao không thấy?” Viên Hỷ cố nhếch nhếch môi, dịu giọng hỏi.
“Anh con nằm ngủ trong phòng.” Bà Viên vội đáp rồi do
dự nói: “Viên Hỷ, mẹ muốn bàn với con chuyện này được không?” Bà liếc nhìn Viên
Hỷ một cái thật nhanh, rồi lại nhìn sang nơi khác, “Lúc nãy gọi cho nhà Tiểu
Hồng, gia đình nó rất hài lòng, những cái khác đều ổn, nói chỉ thiếu một chiếc
nhẫn, bảo… bảo Tiểu Hổng rất thích chiếc nhẫn con đeo… muốn…”
“Mẹ!” Viên Hỷ khàn giọng hét, nhìn mẹ mình với vẻ
không tin nổi. Cô run lẩy bẩy, lập cập tháo nhẫn ra khỏi tay, đưa lên trước mặt
mẹ mình, trừng mắt nhìn bà rồi run giọng: “Mẹ có biết đây là nhẫn đính hôn của
con không?”
Bà Viên không ngờ con gái lại phản ứng kích động đến
thế, mấp máy môi rồi bĩu môi làu bàu: “Chẳng phải hai đứa sắp cưới nhau à? Còn
cần thứ này làm gì, không ăn được không mặc được, hơn nữa mẹ cũng muốn tiết
kiệm tiền cho con, mua cái mới cũng phải dùng tiền của con…”
“Mẹ, con là con ruột của mẹ à?”
Cô hỏi, ánh mắt gần như tuyệt vọng.
Bà Viên đờ người, thẫn thờ nhìn
cô.
Viên Hỷ nhắm nghiền mắt chỉ tay
ra cửa, run giọng: “Cút! Cút!”
Sắc mặt bà Viên tái mét, tức tối
chỉ Viên Hỷ, mắng: “Tao là mẹ mày! Mày bảo tao cút à?”
Viên Hỷ bỗng cười lớn, cười như
một kẻ điên. Ý thức của cô đã rút ra khỏi cơ thể, đang lờ đờ trôi trong không
trung nhìn mình đang cười điên dại, thấy mình vừa cười vừa nhét chiếc nhẫn vào
người mẹ, nghe thấy mình cười nói: “Sao tôi có thể quên bà là mẹ tôi chứ? Được,
được, bà là mẹ tôi, tôi không thể bảo bà cút, vậy tôi cút, tôi cút là xong.”
Viên Hỷ nghĩ cô nhất định là điên
loạn thật rồi, nếu không thì tại sao ý thức cô lại có thể lạnh lùng nhìn mọi
hành vi của cô gái bên dưới kia? Thấy cô ta lao ra khỏi cửa trong ánh mắt sững
sờ của mẹ, loạng choạn