
Trương Hằng chặn lại không cho anh vào, chỉ hỏi anh
nghĩ kỹ chưa, nghĩ kỹ rồi thì vào, còn chưa thì cút về. Anh đáp anh đã nghĩ kỹ,
thế là Trương Hằng đã để anh vào.
Viên Hỷ cúi đầu cười cay đắng:
“Anh không cần dằn vặt em nữa, em đã nhận báo ứng rồi. Vả lại em cũng sẽ không
quay đầu đâu.”
Bộ Hoài Vũ phớt lờ những lời cô
nói, vẫn tiếp tục: “Nhưng anh vừa vào thì biết mình lại mềm lòng rồi, em không
phải đang khóc, mà là gào thét.” Anh ngẩng lên nhìn cô, cười khổ, “Phụ nữ lúc
khóc đều đáng thương nhu mì như cành hoa lê trong mưa, sao lại có kiểu khóc như
của em?”
Viên Hỷ im lặng, rồi khẽ nói: “Đó
là do họ khóc cho người khác thấy, còn em là khóc cho chính mình nghe.”
Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, cuối
cùng anh hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là vì anh ta?”
Viên Hỷ gật gật, rồi lại lắc đầu.
Cô không biết phải kể chuyện mình thế nào, cũng không biết có nên nói anh biết
không. Một lúc lâu sau, cô mới cắn răng nói: “Không phải vì anh ấy mà vì chính
em, dù sao em sẽ không kết hôn với anh ấy nữa, anh ấy sẽ về Mỹ sống, từ nay về
sau em và anh ấy mỗi người một nơi.”
Bộ Hoài Vũ cười giễu: “Những lời
em nói anh có thể tự an ủi mà cho rằng em bỗng phát hiện ra người em yêu là
anh, nên mới xử tử hình Hà Thích được không?”
Viên Hỷ cứng đờ người, ngẩng lên
nhìn thẳng Bộ Hoài Vũ, lắc đầu.
“Thế thì tại sao? Anh nghĩ Hà
Thích cũng sẽ hỏi câu đó, em phải cho anh ta một lý do.”
Viên Hỷ nắm chặt hai tay, cúi gằm
đầu ra sức cắn môi, không nói.
“Đừng cắn nữa!” Anh nói, “Chuyện
gì mới khiến em đột ngột quyết định không kết hôn nữa, mà đến lý do cũng không
nói anh ta biết?”
“Đừng hỏi nữa, được không?” Cô
van xin.
“Không được!” Khẩu khí anh rất
cương quyết, ép cô vào đường cùng, cô bất giác co người lại phía sau nhưng bị
anh kéo tới, giữ chặt hai vai cô và ra lệnh: “Nói!”
Cô nhắm nghiền mắt, cơ thể bắt
đầu run rẩy không kiềm chế nổi, nhưng bàn tay anh mạnh mẽ quá, kiên quyết giữ
chặt lấy vai cô, giữ lấy trọng lượng cơ thể cô, khiến cô không thể gục ngã.
“Mở mắt! Không được trốn tránh!”
Anh nghiêm giọng.
Cô chậm rãi mở mắt, thấy gương
mặt anh gần trong gang tấc, đôi lông mày rất đậm, quanh vành mắt hơi lõm xuống,
ánh mắt mạnh mẽ, đôi đồng tử sâu không thấy đáy…
“Mẹ anh ấy đến.” Cô đáp.
Anh phì cười: “Em sợ? Anh biết em
không phải người dễ bị đánh bại.”
Cô hít hơi thật sâu, trả lời: “Bà
ấy đưa em một bản báo cáo xét nghiệm của anh trai, bệnh đần là do di truyền,
một chứng bệnh hiếm gặp trên thế giới, tất cả con cái đều mang gene bệnh, em
cũng có, đời này truyền đời sau, một nửa sẽ phát bệnh, mãi mãi cũng không biết
khi nào sẽ sinh ra một đứa con đần độn, cũng mãi mãi không bao giờ ngừng lại,
giống như bị nguyền rủa.” Giọng cô bình thản, dường như đang kể chuyện người
khác chứ không liên quan đến mình.
“Còn kết hôn được ư? Truyền gene
này lại cho đời sau ư?” Cô nhìn anh chằm chằm.
Anh trầm tư nhìn cô hồi lâu mới
hỏi: “Cho dù anh ta biết thì cũng sẽ không buông em đâu, chỉ cần anh ta yêu
em.”
Cô cười khẽ: “Đúng, mẹ anh ấy
cũng nói thế, còn bảo nếu em kiên quyết thì vẫn lấy được anh ấy, bà chỉ có một
đứa con trai, không thể vì chuyện này mà đánh mất con mình. Nhưng em có thể làm
thế không? Mẹ anh ấy nói đúng, em chẳng cho anh ấy được gì, mà chỉ có gánh
nặng, chỉ có phiền phức, cuối cùng cả quyền lợi có con của anh ấy mà em cũng
tước đoạt, khiến anh ấy tuyệt tôn tuyệt tự.”
“Chẳng phải vẫn có năm mươi phần
trăm bình thường à?”
“Một nửa, chỉ một nửa.” Cô nhếch
mép, “Anh có biết hàm nghĩa của một nửa là gì không? Có nghĩa là khi em dự định
có con thì sẽ phải thót tim chờ đợi trong lo lắng, đoán xem đứa trẻ đó sẽ thuộc
nửa phần nào. Em không chịu nổi, sẽ suy sụp mất. Vả lại cho dù sinh ra bình
thường giống em thì sao? Lại phải trải qua một cuộc đời như em ư? Cái gene ấy
sẽ tiếp tục truyền lại đời sau nữa sao?”
Bộ Hoài Vũ khựng lại, hỏi: “Cũng
không định nói anh ta biết?”
Cô lắc đầu kiên quyết: “Không
muốn bắt anh ấy đấu tranh trong mâu thuẫn, nếu em không cho được anh ấy tình
yêu, hà tất phải khiến gia đình họ sứt mẻ.”
Bộ Hoài Vũ cũng không biết phải
an ủi cô thế nào, chỉ mím môi rồi nắm vai cô thật chặt, sau đó từ từ buông ra,
nói: “Có rất nhiều người phụ nữ không thể sinh con, họ vẫn có thể kết hôn, có
một gia đình hạnh phúc.”
Cô cười, nụ cười thê lương: “Em
biết, chính những điều đó mà em vẫn chưa gục ngã. Sau khi nhận được phán quyết
đó, em về nhà, muốn tìm một nơi để ngủ, em tự nhủ mình rằng nghỉ ngơi một lúc
rồi sẽ ổn, không có gì ghê gớm cả. Nhưng anh biết em về rồi mẹ em đã nói gì
không? Anh đoán xem, em bảo đảm anh không đoán được.”
Bộ Hoài Vũ thấy cô cười rất kỳ dị
thì vội nắm lấy tay cô, nói khẽ: “Khoan nói gì đã, em muốn học hút thuốc mà
đúng không? Anh dạy.”
“Bà ấy muốn tặng Tiểu Hồng chiếc
nhẫn mà Hà Thích mua cho em, nói cô ta thích chiếc nhẫn đó. Còn nói rằng dù sao
em cũng sắp kết hôn rồi, cái thứ đó còn tác dụng gì. Em bảo bà ta cút, bà ta
nói bà là mẹ em, sao em dám bảo bà cút. Em nghĩ, phải, sao em lại quên bà ta là
mẹ mình, thế