XtGem Forum catalog
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324010

Bình chọn: 10.00/10/401 lượt.

c tỉnh, ném đầu lọc xuống sàn nhà, lo lắng liếc nhìn phía thư

phòng rồi cầm điện thoại lặng lẽ ra ngoài.

Viên Hỷ đã lâu rồi không khóc như

thế, lần trước khóc thỏa thuê như vậy là khi nào nhỉ? Cô không nhớ. Khóc đến

cuối cùng cũng chẳng vì bi thương mà chỉ để giải tỏa, một dạng xả stress, một

tiếng kêu gào đau khổ, là sự tuyệt vọng với cuộc đời, là không cam tâm với số

phận… Thế là đã khóc to, khóc khóc mãi. Đến phút cuối nước mắt đã cạn, chỉ còn

gào thét, đến khi cổ họng khàn đặc không nói nổi, đến khi sức lực để khóc cũng

chẳng còn, sau đó đã dựa vào cánh cửa, đờ đẫn nhìn về phía trước, ánh mắt không

tiêu điểm, trong đầu chỉ một màu trắng xóa.

Cô từng hỏi Bộ Hoài Vũ rằng con

người tại sao phải sống, khi ấy anh nói cô không nên hỏi thế, mà nên hỏi phải

sống tốt như thế nào. Bây giờ cô rất muốn hỏi lại anh, để anh nói cô biết phải

làm sao mới sống được, mới sống tốt được. Bây giờ không nhà không mẹ, tương lai

lại không con không cái, cô bây giờ làm sao mới sống tốt được đây?

Khi

thấy nước mắt đã khô, cô bò dậy, đưa tay lên khóe môi cố hít sâu vài lần rồi mở

cửa phòng ra ngoài. Trong phòng khách ngập đầy mùi khói thuốc nồng nặc, người

ngồi trên salon đang ngậm điếu thuốc, quay đầu lại, nhìn cô qua làn khói vương

vít lan tỏa. Không phải Trương Hằng, mà là Bộ

Hoài Vũ.

Vẻ mặt đã chuẩn bị trước của Viên

Hỷ cứng lại, cô đờ đẫn đứng ở cửa, quên cả nhúc nhích.

Bộ Hoài Vũ gỡ điếu thuốc ra khỏi

môi, quay đầu đi vỗ vỗ chỗ ngồi trên salon cạnh anh, ra lệnh: “Đến đây ngồi.”

Viên Hỷ ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn anh rồi đột ngột cười, khàn

giọng hỏi: “Đến xem em thê thảm như thế nào, hay là đến để thương hại em?”

Bộ Hoài Vũ lạnh lùng nhìn cô,

điếu thuốc kẹp giữa ngón tay tỏa ra một làn khói mỏng, rất dài, sau đó

lan nhanh trong không khí, khiến người ta hít vào phổi thấy rất ngạt

thở. “Nếu có thể, anh muốn đánh cho em một trận.” Anh nói, nheo mắt lại, lộ ra

vẻ xảo quyệt, “Tát em mấy cái, cho mọi cố chấp, mọi thứ gọi là tự tôn của em,

những ý nghĩ nực cười của em đều bị đánh bay hết, đánh cho người phụ nữ lạnh

lùng tuyệt tình này một trận.” Tiếc là, anh quá phong độ, anh không đánh phụ

nữ, tuy câu này đàn ông nói ra có vẻ tầm thường quá, nhưng anh vẫn sẽ không

động thủ với phụ nữ.”

Viên Hỷ cười: “Vậy thì tiếc thật,

vì em là người phụ nữ rất ích kỷ, cho dù làm bao chuyện sai trái cũng sẽ tha

thứ cho mình rất nhanh.” Nói xong cô cũng lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, sau

đó ngó quanh quất tìm hộp diêm.

Anh liếc nhìn cô, ném bật lửa

sang, nhìn cô châm thuốc rồi hít một hơi thật sâu, sau đó nghếch cằm lên thở

khói ra, anh nhếch mép cười giễu, nói: “Đừng cố làm ra vẻ trụy lạc, hút thuốc

phải hít vào tận phổi mới gọi là hút, chỉ đến miệng thôi thì chẳng ích gì đâu.”

Cô kinh ngạc quay nhìn anh, hỏi:

“Thật à?” Vừa nói lại cố hít một hơi, thở ra, rồi hỏi: “Không phải thế này à?”

Anh cười lắc đầu, lắc lắc điếu

thuốc với cô, sau đó chậm rãi hít một hơi, ngừng thở một lúc rồi mới từ từ thở

khói ra đằng mũi. Vẻ mặt cô rất tò mò, bắt chước anh học cách hút thuốc, nhưng

lại không thể hít vào tận phổi mà chỉ được tới khoang miệng là cùng, cố gắng một

lúc lâu cũng chỉ hít được mấy bụm khói vào trong, không thể nào được như anh,

đừng nói là thở khói ra đằng mũi.

Anh càng cười dữ dội hơn, hỏi:

“Muốn biết hít vào thì có cảm giác gì không?”

Gật đầu.

“Vậy em nghe lời anh, anh bảo thở

thì thở, bảo hít thì hít vào.” Anh nói, thấy cô gật đầu thì dập tắt điếu thuốc

trong tay, lấy điếu của cô ra rồi nói: “Nhắm mắt lại.”

Cô ngoan ngoãn làm theo, sau đó

cảm thấy cơ thể anh dần sát lại vào người cô, cô bắt đầu thấy hoảng loạn, vừa

định mở mắt ra thì nghe thấy anh thì thầm ngay sát bên cạnh: “Hít sâu vào!”

Trong hoảng loạn, cô vội nghe lời

mà hít thật sâu, sau đó bị sặc đến gập cả lưng để ho, hồi lâu sau mới có thể

ngước lên, mặt đỏ bừng bừng, nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Anh chậm rãi tựa người ra phía

sau, nhướn môi nhìn cô, nói: “Anh mới là người hít khói chứ, mà em thì lại ho

ra nông nỗi đó, thế mà còn đòi hút à?”

Cô chùi nước mắt bên khóe rồi

thất thần nhìn điếu thuốc trong tay anh, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhìn

xuống, hạ giọng nói: “Hôm ấy… xin lỗi.” Cổ họng cô vốn đã khàn đặc vì khóc, lại

thêm một trận ho kinh thiên động địa, bây giờ càng khàn đến nỗi gần như không

nói nổi.

Anh ngẩn ra rồi cười phì: “Bây

giờ xin lỗi, không thấy muộn à? Ai đã nói tổn thương quá thì sẽ bỏ cuộc?”

Viên Hỷ lúng túng không nói được gì.

Bộ Hoài Vũ rít một hơi thuốc,

gương mặt lãnh đạm nhìn cô: “Lúc nãy Trương Hằng gọi cho anh, anh vốn không

định đến, đã nghĩ dù sao cũng bỏ cuộc rồi, hà tất phải tự làm tổn thương mình

thêm. Nhưng cuối cùng anh vẫn đến, anh nhủ thầm mình phải đến gặp người phụ nữ

vô tâm vô tính như em, xem xem em thê thảm đến mức nào. Thậm chí anh còn nghĩ,

nếu em có ý định quay lại, anh sẽ không chấp nhận, sẽ sỉ nhục em, hành hạ em

một trận, để em biết thế nào gọi là quá tổn thương thì sẽ bỏ cuộc.”

Anh đã lái xe đến, rồi nhìn thấy

Trương Hằng đứng đợi ở cửa,