
c biết phần chọn bản nhạc là vô cùng khó khăn , bạn cùng bàn của cô lại bắt đầu mặt ủ mày ê.
“Làm sao bây giờ ? Mình thật sự không xong rồi , ý kiến của mọi người đều
không thống nhất , việc này lại phiền phức rồi .” Vẻ mặt như đưa đám ,
Thịnh Yên Nhiên bắt đầu lặp lại mấy lời cả ngày hôm nay cô không ngừng
nói với Tả Ngôn Mặc từ trước giờ tự học . Ngôn Mặc còn rất tốt tính ,
không tính toán với cô , cũng không oán hận cái gì , nhưng mà lần này ,
cô hạ quyết tâm không đề xuất ý kiến nữa , cho nên , mặc kệ Yên Nhiên có ở trước mặt mình đưa qua đưa lại khuôn mặt khổ sở , cô cũng phải “hai
tai không hỏi chuyện ngoài cửa sổ , một lòng chỉ đọc sách thánh hiền” ,
đương nhiên , không thể thiếu pháp bảo – Tai nghe.
Xuyên qua bản violin tuyệt vời của Beethoven , Ngôn Mặc lờ mờ nghe thấy Yên Nhiên
đang thảo luận cùng Nam Cung Nguyên “Ý mình bảo Đại thiếu gia cậu ra chủ ý nha?” Âm điệu vô cùng bất đắc dĩ của Yên Nhiên lộ ra sự chịu đựng . “ Mình ? Cậu mới là uỷ viên văn nghệ đi , hơn nữa , mình quả thật không
nghĩ ra bản nhạc hay nào . Nhưng mà muốn mình diễn tấu bản mấy nhạc phổ
biến là tuyệt đối không có khả năng.” Hoàng tử điện hạ có vẻ như vô cùng kiên quyết .
Đúng lúc này , một thanh âm khác truyền vào trong tai Ngôn Mặc : “Tả Ngôn Mặc, Tả Ngôn Mặc.”
“Hả” Vội vàng đáp lại , Tả Ngôn Mặc phát hiện thì ra là lớp trưởng đại nhân .
“ ‘Lão yêu ‘ gọi cậu đấy.” Ôn Lĩnh có chút bất mãn nhìn cô gái đãng trí
trước mắt này, đúng rồi , Ôn Lĩnh chính là lớp trưởng , cũng là bạn bè
của Nam Cung Nguyên.
“Biết rồi.” Trong lòng Ngôn Mặc cảm thấy hơi bất an , mình đã thấp bé như vậy rồi , làm sao còn có chuyện tìm đến đầu mình ?
Ngôn Mặc nghi hoặc đi tới văn phòng , vừa mở cửa ra , liền có một hơi ấm ập
đến trước mặt , cô thấy trên tấm kính dày đã ngưng tụ thành một mảnh
sương trắng .
Trong văn phòng nóng đến mức khiến cho người ta
buồn bực , Ngôn mặc cúi đầu đi đến trước mặt “Lão yêu” , nhẹ giọng nói
một tiếng : “Chào thầy.”
“Trò đã đến rồi.” “Lão yêu” đầu cũng không ngẩng tiếp tục việc đang làm . “Biết thầy vì sao gọi trò tới không?”
“Không biết .” Tả Ngôn Mặc thành thật trả lời .
“Tự mình xem trước đi.”
Tả Ngôn Mặc nhận lấy một bài thi tiếng Anh của ngày hôm qua từ tay thầy cùng một tờ đáp án . Đây là ý gì ?
“Nhìn ra gì không?”
Tả Ngôn Mặc nhìn tổng thể bài thi của mình và tờ đáp án kia , cơ bản là đã hiểu ý tứ của “Lão yêu” Lớp chúng ta thi muộn hơn so với sáu lớp khác
một ngày .” “Lão yêu” lúc này rốt cuộc cũng ngẩng cái đầu cao quý của
ông lên . “Trò , hiểu được ý của tôi chứ.” Nói xong lại đem một bài thi
đưa cho Ngôn Mặc .
Đó là bài thi của Nam Cung Nguyên .
“Mỗi kì kiểm tra Nam Cung Nguyên đều đứng thứ nhất lớp , ngay cả phiên dịch
viên cũng phải nể trò ấy hai phần đấy.” “Lão yêu” có ý vị dừng lời nói ở đây , nhìn Ngôn Mặc không lên tiếng .
Ngôn Mặc cảm thấy thế
giới này thật sự là buồn cười . Bởi vì sợ được hạng cao , lúc cô chọn đề phần lớn đều cố ý điền sai hoặc tuỳ tiện viết đáp án . Nhưng mà , với
những đề thi chủ quan có đôi lúc cô sẽ hơi dụng tâm một chút , dù sao
điểm quá thấp cũng không hay . Chỉ có điều , lần này chỉ trách cô “dụng
tâm” quá độ.
“Lão yêu” muốn biết gì từ cô ? Người này thật sự là ăn no rỗi hơi mà , dựa vào đâu mà cái gì cũng đều phải lấy Nam Cung
Nguyên làm tiêu chuẩn , dựa vào đâu mà trên thế giới không có ai có thể
vượt qua hắn ? Ngôn Mặc thầm cười nhạt trong lòng , trên mặt không có
chút cảm xúc gì , không nói câu nào , cắn chặt môi không buông , cúi đầu .
“Lão yêu” nhìn biểu tình quật cường của Ngôn Mặc , vốn nghĩ ở đây giáo huấn cô bé nhìn có vẻ cứng đầu này thì coi như xong , lúc này
một ngọn lửa vô danh đột nhiên bốc lên , nó rõ ràng là không để mình vào mắt , chẳng lẽ là mình xử oan nó ?
Ngay cả câu hỏi Nam Cung
Nguyên cũng không thể đáp ra , chỉ bằng mức độ trung bình ở mỗi kì kiểm
tra của cô làm sao có thể nghĩ được!
“Trò còn cứng đầu không thừa nhận ? Vẻ mặt đó là gì ?” Ngữ khí của “Lão yêu” đột nhiên lên đến mức 8 .
Ngôn Mặc vẫn dùng bộ dạng im lặng là vàng . “Tả Ngôn Mặc , tôi đang hỏi trò
đấy!” Thanh âm của “Lão yêu” có phần cực kỳ tồi tệ , đôi mắt vốn giống
như cá vàng giờ phút này lại dùng thêm một dáng vẻ khủng vố nhìn chằm
chằm khuôn mặt không lộ vẻ gì của Tả Ngôn Mặc . Nha đầu này thật sự
không coi người lớn vào mắt , học sinh bây giờ đúng thật là vô pháp vô
thiên .
“Trò đi theo tôi .” “Lão yêu” phẫn nộ kéo Ngôn Mặc cùng bài thi và đáp án trong tay , bước ra khỏi văn phòng .
Ngôn Mặc giống như một tượng gỗ , máy móc xoay người đi theo phía sau “lão
yêu” , cô đã đoán được “lão yêu” muốn làm gì . Nhưng , cô cần phải đáp
lại như thế nào ? Khoảng khắc đi ra khỏi văn phòng , không khí lạnh như
băng giống như muốn cắt phổi của cô , rét đến tận xương .
“Tất
cả im lặng cho tôi! Quay về chỗ ngồi hết!” Thanh âm bén nhọn của “Lão
yêu” cắt ngang phòng học , người trong lớp lập tức ý thức được , “Lão
yêu” ngày hôm nay tuyệt đối là ăn phải thuốc nổ rồi , tự nhiên đang giờ
nghỉ trưa còn chưa vào tiết đã