
ến, không ngẩng đầu
lên.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, bầu trời ngút mắt. Tòa nhà văn phòng khí phách
của C&C đâm thẳng vào những đám mây, những tòa nhà cao tầng xung
quanh nó nhìn yếu ớt như những thứ đồ chơi. Lê Cận Thần đứng trên mảnh
đất của vương quốc do chính tay mình gây dựng, quay lưng lại với bầu
trời xanh, từng đám mây trắng cao vợi và sự thất vô tận, đầu hơi cúi
thấp, ánh mắt dịu dàng nhìn cốc trà sữa đặt bên cạnh, mỉm cười vẻ khổ
sở.
Tần Tống lại đổi xe, còn ghê hơn chiếc trước. Anh mặc bộ thể quần áo
thể thao mầu đen, trẻ trung đấy sức sống, đứng bên cạnh chiếc xe, khiến
bao con mắt đổ dồn về phía anh. Diệp Mộc bực tức nhưng không làm sao
tiến về phía ấy, nhìn anh bất lực. Tần Tống đợi cô mười phút đã rất sốt
ruột, đẩy cô ngồi vào xe, cau mày lại gườm gườm nhìn cô: "Làm gì mà bộ
dạng như sắp chết đến nơi thế?"
"Tần Tang làm món gì ngon thế, tôi không đến không được sao?" Diệp
Mộc mặt mày khổ sở. "Tối hôm qua tôi ngủ không sâu, hôm nay mệt cả
ngày."
Tần Tống cũng là do bị Lý Vi Nhiên túm được, nào có biết sự tình ra
làm sao: "Phụ nữ mang bầu ấy mà, chúng ta nhường chị ấy chút vậy". Diệp
Mộc "ừ" một tiếng, bỗng nhớ ra một việc quan trọng, túm lấy người Tần
Tống: "Còn ăn cùng với ai không?" Tần Tống chau mày đẩy tay cô ra: "Chị
làm gì thế, đừng chạm vào tôi! Lát nữa anh hai mà biết được lại đánh
tôi!" Diệp Mộc thả tay ra, mím chặt môi nhìn ra ngoài cửa sổ, tim bỗng
đập rộn ràng, cảm giác vừa hoang mang vừa ngọt ngào.
Đến nhà Lý Vi Nhiên, quả nhiên Dung Nham đang ở đó, chơi cờ tướng với Lý Mộ. Nhìn thấy Diệp Mộc bước theo sau Tần Tống, anh khẽ gật đầu một
cái coi như là chào hỏi. Diệp Mộc len lén nghiến răng, trong miệng vừa
chua vừa đắng. Lý Mộ cười rồi gọi Diệp Mộc: "Dì Diệp Tử, sao bây giờ dì
mới tới? Bác hai chiều nay ở nhà chơi với cháu".
Diệp Mộc bước đến xoa xoa đầu thằng bé: "Dì phải làm việc để nuôi
sống bản thân chứ, tất nhiên phải đi làm rồi." Lời nói này có ngụ ý,
Dung Nham không kiềm chế nổi, đặt hai quân cờ trong tay xuống bàn, ngứa
ngáy nói: "Công việc của dì con vừa thú vị, vừa kiếm được nhiều tiền,
sao nỡ về sớm được?"
Tần Tống nghe qua đã biết hai người đang cãi nhau. Nhìn thấy sắc mặt
Diệp Mộc sầm xuống không nói gì, còn Dung Nham cố ý tỏ ra thoải mái
nhưng bàn tay nắm chặt lại, anh ta đổ thêm dầu vào lửa, biết rõ nhưng
vẫn hỏi: "Hai người làm gì mà mặt mày sầm lại thế hả? Anh hai, anh
nhường Diệp Tử một chút". Dung Nham cười nhạt: "Anh không dám động vào".
Tần Tống hí hửng nhưng vụ bị Dung Nham nhốt trong cốp xe lần trước
vẫn còn để lại ấn tượng sâu sắc, anh ta không đám làm gì quá đáng, nhìn
về phía Diệp Mộc. Diệp mộc mặt lạnh tanh, không nhìn Dung Nham lấy một
cái, phất áo bước thẳng vào bên trong. Tần Tống nhìn theo dáng vẻ giận
đùng đùng của cô, rồi lại nhìn Dung Nham, Lý Mộ thúc giúc: "Bác hai, đến lượt bác rồi."
Dung Nham đặt quân cờ bị bóp đến méo mó vào tay Tần Tống, chau mày
bực bội, đứng dậy nói: "Để chú chơi với con, bác hai có việc". Nói xong
anh cũng bước vào trong. Lý Mộ tò mò: "Chú, bác hai làm sao vậy?"
"Bác ấy à?" Tần Tống tươi cười nói: "Bị ốm rồi"
"Bệnh gì vậy ạ?" Lý Mộ tròn đôi mắt to.
Tiểu cầm thú huýt sáo: "Bị khinh bỉ".
Bụng Tần Tang nhìn đã rõ hơn, Lý Vi Nhiên gần như chẳng rời nửa bước, luôn ở bên phục vụ. Diệp Mộc đứng ngoài cửa bếp nhìn thấy hai vợ chồng
tình cảm, âu yếm mặn nồng, cảm thấy trong lòng trống trải, thứ gọi là
tình nghĩa vợ chồng chính là thế này chăng? Nhưng biết làm thế nào đây,
có cố gắng cả đời cũng chẳng thể trở thành Tần Tang được... Tên Dung
Nham đáng chết, giọng nói lạnh lùng của hắn đúng này vang lên: "Bỏ lỡ
mất!" Diệp Mộc xoay người, anh bước vào nhà bếp không biết định làm gì,
mở tủ lạnh, lục tung lên.
"Diệp Mộc, lại đây giúp chị một tay". Tần Tang thấy không khí căng
thẳng, gọi Diệp Mộc lại giúp một tay. Dung Nham cầm một lon bia đứng
đằng sau hai người họ, uống từng ngụm một, rất thư thái. Lý Vi Nhiên gợi chuyện: "Anh hai, anh có muốn giúp một tay không?"
"Ồ?" Tần Tang cười. "Anh hai biết nấu ăn."
"Nghe nói là biết, nhưng anh chưa bao giờ tận mắt chứng kiến". Lý Vi
Nhiên nhìn Dung Nham, ánh mắt Dung Nham thì luôn chú ý nhìn Diệp Mộc
đang quay lưng lại phía mình.
Cái "Nghe nói" này là do Tiểu Tứ nhà anh ấy nói chăng? Diệp Mộc thầm
nghĩ, con dao trong tay thái càng mạnh, trong một giây không chú ý, cô
kêu một tiếng, đặt con dao xuống, tay phải giữ lấy ngón tay trái. Dung
Nham đặt phịch lon bia xuống, chạy đến, vội vã kéo tay cô ra: "Cắt vào
đâu rồi?!" Diệp Mộc đẩy anh: "Không khiến anh quan tâm!" Cô cau mày tức
tối, tay nắm chặt không cho anh nhìn. Dung Nham cang lo lắng hơn, đấu
khẩu cũng chẳng có tác dụng gì: "Để anh xem thế nào, may mà chỉ chạm vào thịt thôi, sâu thêm chút nữa anh phải đưa em đến bệnh viện để sát
trùng, khâu lại rồi!"
Thấy tiếng ồn trong nhà bếp, tiểu cầm thú liền đi vào, cùng với Lý
Mộ, một lớn một bé ngó đầu vào bên trong, mắt chớp chớp quan sát tình
hình. Tay Dung Nham ôm lấy tay cô, một cảm giác ấm áp mơn man, nước mắt
cô lã chã rơi xuống