
người cùng thế giới, xinh đẹp rạng ngời, trong đám đông chỉ cần nhìn là có thể nhận ra, luôn biết nên nói những gì,
với ai và ở đâu, năng lực lợi hại, có thể dùng tư thái phù hợp nhất ở
bên cạnh những người đàn ông như Dung Lỗi và Dung Nham...Diệp Mộc biết
cô sẽ không bao giờ có thể trở thành một người phụ nữ như vậy, những thứ mà họ chỉ cần vung tay là có được, cô sẽ phải cố gắng gấp mười lần và
vất vả gấp mười lần mới có thể đạt được. Cô từng nghĩ rằng, dựa vào sự
cố gắng của bản thân, cô có thể trở lên xuất sắc hơn, tiến đến gần Dung
Nham hơn một chút. Nhưng giờ đây, tất cả những thứ ấy đều trở thành vô
nghĩa, anh không cần cô nữa, bọn họ đã chia tay rồi.
Từ sau khi Diệp Mộc xuất hiện trong cuộc sống của anh, đã rất lâu rồi Dung Nham không lái xe nhanh như vậy. Khung cảnh hai bên đường nối liền với nhau thành một dải lướt về phía sau, những chiếc đèn và biển hiệu
hòa quyện với nhau tạo thành một dải dài, đẹp đẽ như tia sáng phát ra từ đôi mắt cô, cô nói: "Dung Nham, hãy lại đây", cô nói: "Anh ơi nhẹ một
chút"...Khốn khiếp! Dung Nham thấp giọng chửi thề, tăng ga lên hết cỡ,
sao nghĩ đến con bé chết tiệt ấy rồi!
Lượn tới ba vòng rồi mới quay về, khu nhà của Dung Nham giờ đã chìm
trong im lặng. Tiếng động cơ rừm rừm của chiếc xe thể thao phá vỡ sự yên ắng của màn đêm. Dung lão gia ngủ không được sâu, khi ông từ từ ngồi
dậy, mặc bộ đồ ngủ, cầm gậy bước ra ngoài hành lang với sát khí bừng
bừng, Dung Nham vừa bước vào nhà đã bị cho một trận phủ đầu không kịp
chống đơ. "Á á á!" Dung Nham ôm đầu hét lên: "Ông sắp đánh chết con
rồi!"
"Cái thằng hư đốn này!" Bộ râu trắng muốt của Dung lão gia rung rung, cánh tay gầy gò nhưng tràn đấy sức lực. "Cũng chẳng hy vọng truyền lại
gia nghiệp cho mày nữa rồi! Hôm nay tao đánh chết mày!" Dung lão gia
xuất thân binh nghiệp, cơ thể rắn chắc vô cùng, chiếc gậy gỗ lim cứng
như sắt, đánh vào người quả thật rất đau. Dung Nham không dám động thủ
với ông, vừa tránh đòn vừa hét lên cứu mạng. Tiếng động lớn khiến cả nhà bị đánh thức, Dung Lỗi tiến đến cũng bị ăn mấy gậy mới khuyên được ông, mẹ Dung Nham nhìn thấy xót thương con trai, đau lòng đến chảy cả nước
mắt, đâu còn nghĩ đến chuyện cái clip kia.
Cố Minh Châu nhìn thấy điệu bộ của ông cụ sau cơn tức giận bộc phát,
cảm thấy không ổn, để yên tâm cô gọi bác sĩ của gia đình lên kiểm tra
huyết áp cho ông cụ. Sau cơn hỗn loạn, Dung Lỗi từ từ đỡ Dung Nham đang
giả chết trở về phòng, không bao lâu sau Cố Minh Châu đã gọi được bác sĩ đến, xem xét vết thương cho Dung Nham rồi kê một ít thuốc. Khi bọn họ
đag chuẩn bị rời đi, bố Dung Nham bước lên lầu. Dung nhị thiếu gia đang
nằm trên giường rên rỉ lập tức ngưng lại, ngồi phắt dậy, xấu hổ nói:
"Bố, bố về lúc mấy giờ vậy?" Cố Minh Châu và Dung Lỗi quan sát tình
hình, lập tức ra hiệu cho bác sĩ rời đi
Bố Dung Nham mỉm cười, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường. Những
người đàn ông nhà họ Dung đều rất đẹp trai, bố Dung Nham năm nay đã năm
mươi tuổi nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời: "Tối hôm qua, sau khi kết thúc
hội nghị, bố về luôn. Bố về sớm như vậy khiến con thất vọng rồi phải
không?" Lưng Dung Nham đầm đìa mồ hôi, từ nhỏ anh sợ nhất mỗi khi bố
cười với anh như thế này. Hơn nữa, giọng nói này không ổn, rõ ràng đã
cùng chiến tuyến với mẹ anh. Nhưng lúc như thế này, nếu còn lùi bước, về sau muốn nói đến nữa càng khó khăn hơn. Dung Nham lấy hết can đảm, nói: "Bố...Việc hôn nhân của con, con tự quyết định, bố khuyên mẹ con đi,
đừng làm khó con nữa".
Bố Dung Nham làm chính trị, cảm xúc hay tình cảm có thể kiềm chế rất
tốt, nghe những tuyên bố thẳng thắn này của Dung Nham, ông vẫn tỏ ra ung dung, điềm đạm: "Ai dám làm khó dễ Dung Nhị thiếu gia đây?" Ông cười vẻ bình tĩnh hơn. "Tập đoàn Lương Thị là cái tên số một trong danh sách
thu hút đầu tư của thành phố, còn ai có thể làm khó dễ cậu chứ?"
"Bố! Bố con mình đừng dùng những từ ngữ như vậy được không?" Dung
Nham thua rồi, bực bội xoa xoa tóc. "Con nói thật với bố, con đã có
người con gái con thích, đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần cô ấy gật đầu con sẽ đi đăng ký ngay. Nhưng bây giờ có chút rắc rối, ấn tượng của mẹ
về cô ấy không tốt, con không dám đưa cố ấy về nhà."
"Con bé làm chuyện gì khiến ấn tượng mẹ của con không tốt?" Bố Dung Nham ôn tồn hỏi. Vẻ mặt Dung Nham khó đăm đăm không nói gì.
"Lúc nào đấy cho bố gặp mặt con bé". Một lúc sau ông lên tiếng. "Dung Nham, nếu khi gặp mặt bố không hài lòng thì con biết phải làm gì rồi
đấy. Nếu không thì...." Ông đứng dậy vỗ vỗ vẻ ân cần vào người Dung
Nham, nhưng tất cả đều vào những vết thương trên người anh. "Thì dù cho
con cố tình chọc cho ông con ra tay trước, hay khiến mẹ xót con, bố cũng không cho con thoát đâu". Trái tim Dung Nhâm như vỡ tung, mím chặt môi
gật đầu
Nằm trên giường, toàn thân Dung Nham chỗ nào cũng đau. Anh cau chặt
mày nhìn lên trần nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn, bướng bỉnh của Diệp Mộc bao
bọc lấy trái tim anh, cánh tay anh bất giấc mò tìm điện thoại, tay di di lại trên phím quay số nhanh. Sao cô lại trẻ con như vậy chứ? Công việc
đó v