
i chuyện ở công ty
không truy cứu chuyện của cô với Trương Lâm cho Dung Nham nghe. Dung
Nham nghe xong lại không có vẻ vui sướng như Diệp Mộc, anh chỉ "ồ" một
tiến như đang nghĩ gì, trong ánh mắt ẩn chứa nhiều điều.
Đến cửa khách sạn, Dung Nham đưa chìa khóa xe cho nhân viên, ôm eo
Diệp Mộc bước vào bên trong. Vừa đến trước cửa phòng, cửa đã được mở, có thứ gì đó như cục thịt tròn vo lăn ra ngoài, Dung Nham cúi người bế
lên, là một bé trai tầm hai, ba tuổi bụ bẫm khỏe mạnh, nhìn đáng yêu như một viên ngọc trắng trẻo, giơ hai cánh tay mập mạp ra ôm lấy cổ Dung
Nham, cười sằng sặc. Diệp Mộc nhìn thấy điệu bộ đáng yêu ánh mắt liền
lên, chăm chú nhìn đứa trẻ. Dung Nham nhìn thấy, trong lòng khẽ rung
động, đang định mở miệng trêu chọc cô vài câu, bà mẹ của viên ngọc trắng trẻo đã bước ra từ trong phòng: "Sao bây giờ mới đến hả? Dung Dịch cứ
kêu đói suốt". Cố Minh Châu tươi cười, đôi mắt đẹp quay sang nhìn người
con gái đứng bên cạnh Dung Nham, nụ cười dịu xuống một chút.
Tối nay Dung Nham hẹn anh trai, chị dâu chính là để tìm cách "cứu
quốc", sau khi Cố Minh Châu bước vào nhà họ Dung, mẹ Dung Nham vô cùng
yêu quý cô. Nhưng Dung Nham nhìn thấy sắc mặt khi nãy của Cố Minh Châu,
trong lòng đã có chút lo lắng, chỉ sợ mẹ anh đã đi trước một bước, kể
với Cố Minh Châu mọi chuyện rồi. Diệp Mộc chẳng biết gì, Dung Nham chỉ
nói đưa cô đi ăn cơm, không nói là hẹn người khác nữa
"Chào chị!" Diệp Mộc chủ động đứng ra phía trước. "Em là Diệp Mộc."
Dung Nham vội vàng nói thêm vào: "Bạn gái em". Cố Minh Châu nhìn dáng vẻ như châu như bảo của anh, trong lòng khẽ than một tiếng, rồi mỉm cười
với Diệp Mộc: "Chào em, chị là chị dâu cái thằng hư đốn này."
Diệp Mộc mím môi cười nhỏ nhẹ, nhìn về phía Dung Nham. Dung Nham khẽ
chau mày nhưng mắt vẫn tươi cười, đưa Cố Ý trong tay cho Diệp Mộc, giơ
tay chào người đàn ông đĩnh đạc đang bước đến gần. Diệp Mộc nhận ra anh, đợt Dung Nham nằm viện anh có đến thăm- cháu đích tôn của nhà họ Dung,
chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Hữu Dung- Dung Lỗi. Lúc này Diệp Mộc cũng hiểu được mục đích Dung Nham đưa cô đến đây.
"Đến rồi hả" Dung Lỗi cười nói với Diệp Mộc, nụ cười của anh trầm
tĩnh hơn Dung Nham, nhưng vẫn có nét điển trai hấp dẫn như Dung Nham.
"Chào em, anh là anh trai thằng hư đốn này". Diệp Mộc bất giác cười, cảm giác lo lắng vừa ập đến đã tan biến. "Vừa ăn vừa nói chuyện đi, còn
không vào nữa em rằng Dung Dịch cắn cả cái bàn mất". Cố Minh Châu cười,
ngắt lời.
Lúc bước vào, Diệp Mộc và Dung Nham bước chậm lại phía sau vài bước,
Diệp Mộc khẽ hỏi bằng giọng hơi lo lắng: 'Có phải ấn tượng của bố mẹ anh với em rất không là tốt không?" Nếu không thì sao không trực tiếp đến
nhà mà lại bắt phải gặp mặt ở ngoài như vậy? Hơn nữa, phụ huynh cũng
không đến, chỉ có anh chị đến gặp mặt. Nhớ lại lúc đầu tiên Tề Úc Mỹ
Diễm vừa gặp đã thích Dung Nham, hết lời khen ngợi anh. Dung Nham khẽ ôm lấy cô: "không phải đâu. Mẹ anh tốt bụng lắm, còn bố anh thì mọi chuyện trong nhà đều nghe mẹ. Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa". Cùng lắm
thì sau khi kết hôn không sống cùng nhà, Dung Nham nghĩ bụng. Người cưới cô và sống cả đời với cô là anh chứ đâu phải mẹ anh.
Bữa tối vui vẻ. Dung Lỗi và Cố Minh Châu còn có một cậu con trai lớn
tên là Dung Dịch, năm nay hơn mười tuổi, nhìn rất giống Dung Lỗi và Dung Nham, cao ráo, đẹp trai. Trên bàn ăn, người lớn vừa ăn vừa nói chuyện,
Cố Ý được mẹ bế đút cho ăn, Dung Dịch chẳng có việc gì làm mở ti vi ra
xem. Lúc này đang là thời gian phát sóng chương trình Thời sự tối, cô
gái dẫn chuyên mục giải trí vui vẻ thảo luận về chủ đề giới hào môn và
giới giải trí. Dung Dịch dừng lại ở chương trình đó bởi trên màn hình
xuất hiện một người mà nó vô cùng quen thuộc: "Mọi người nhìn kìa, chú
hai!"
Lúc này Diệp Mộc và Cố Minh Châu đang bàn bạc rất sôi nổi về chủ đề
trang phục trong một só bộ phim kinh điển đã tạo ra những trào lưu thời
trang của một thời kỳ. Hai người một người học ngành điện ảnh, một người học thiết kế thời trang, đều đang học thì chuyển sang ngành khác, càng
nói càng hợp nhau, tiếng cười chẳng lúc nào ngớt. Dung Nham và Dung Lỗi
đương nhiên là nói chuyện về công việc, lời qua lời lại cũng vô cùng náo nhiệt. Dung Dịch vừa lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của cả bốn
người.
Đoạn trả lời phỏng vấn hấp dẫn tối qua của Dung Nham đang được phát
đi: "Nhị thiếu gia, tin đồn tình ái giữa anh và nữ nghệ sĩ lần này có
làm nhị tiểu thư của C&C tức giận không?" Trên màn hình ti vi là nị
cười dịu dàng của Dung Nham: "Bạn gái tôi quả thật rất tức giận, vì thế
hôm nay các vị đừng viết lung tung nữa. Cô ấy mà bắt tôi quỳ trên tấm
thảm gai, tôi sẽ đến tìm các vị tính sổ."
Dung Lỗi đang uống rượu vang, suýt chút nữa thì bị sặc, vội vàng đặt
cốc rượu trong tay xuống. Cố Minh Châu nhìn anh với vẻ trách móc, nhẹ
nhàng đưa cho anh một chiếc khăn mùi xoa để lau tay. Còn Diệp Mộc, sắc
mặt lập tức trắng bệch.
Cố Minh Châu chăm sóc ông chồng, đang định quay người lại giật lấy
chiếc điều khiển thì Dung Dịch như còn sợ mọi chuyện chưa