
ng
kính vào sáu "chiến sĩ": mắt phải của Nhị Hổ và mắt trái của Tiểu Trúc
Tử đều thâm tím, không khác mắt gấu trúc là mấy; mũi Tiểu Lam Tử sưng
vù; bím tóc của Đại Hổ bị giật tung, rối nùi; hai cô gái còn lại cũng
chẳng thoát khỏi... số phận đưa đẩy, Tiểu Mai Tử không biết mất đâu một
chiếc hài, ống tay áo của Tiểu Cát Tử thì bị kéo rách.
Tâm Di nhìn bọn họ một hồi mới lên tiếng: "Đã dặn các ngươi đừng
tranh giành nhau rồi, coi coi, người nào người nấy trông có ra gì, xem
ngày mai các ngươi làm sao chường mặt ra ngoài?!"
Tiểu Trúc Tử ra vẻ tủi thân,đáp: "Huynh đệ bọn họ họp lại bắt nạt nô tài."
Tiểu Trúc Tử ít tuổi nhất, thường ngày hay bám riết lấy Tâm Di, hỏi
này hỏi nọ, bản thân Tâm Di cũng thích sự lém lỉnh, tinh ranh của cậu
nhóc này, coi Tiểu Trúc Tử như em trai, hết lòng bênh vực... thế nên
quay sang trách huynh đệ nhà Hổ, "Hai ngươi cũng thật là, Tiểu Trúc Tử
nhỏ nhất, nhường nhịn chút thì có sao!"
"May mà hắn nhỏ, chứ lớn tí nữa chắc huynh đệ thuộc hạ đánh không
lại, theo thuộc hạ, Tiểu Trúc Tử nên gọi là Tiểu Hổ Tử mới đúng, biết
cắn cả người ta, cách cách xem!" Đại Hổ vừa nói vừa giơ tay trái ra,
trên cánh tay hằn rõ vết răng.
"Tiểu Trúc Tử, sao ngươi cắn Đại Hổ?" Tâm Di quay đầu hỏi Tiểu Trúc Tử.
"Hắn nắm tóc nô tài."
Đại Hổ đáp trả ngay: "Nó đánh em thuộc hạ."
"Nhị Hổ cướp đồ của nô tài trước." Tiểu Trúc Tử còn lâu mới chịu!
Tâm Di bắt đầu bực mình: "Hắn cướp gì của ngươi?"
"Một chiếc bát bạc."
"Thuộc hạ cầm lên trước." Nhị Hổ cũng không chịu thiệt.
"Các ngươi đợi đây!" Tâm Di quay người đi vào phòng trong, chẳng ai
biết cô đi làm gì, vài phút sau Tâm Di cầm một tấm gương nhỏ bước ra,
tấm gương này cô mang theo từ thế kỷ XXI, Tâm Di chìa gương cho Nhị Hổ,
hỏi: "Ngươi nhìn thấy gì?"
Nhị Hổ nhìn vào gương, nói: "Thấy bản thân mình."
Tâm Di lại đưa gương cho Tiểu Trúc Tử xem: "Còn ngươi?"
Tiểu Trúc Tử nhìn lướt qua, trả lời: "Thấy bản thân mình."
"Tốt, đợi chút!" Tâm Di dùng một con dao nhỏ cào lớp thủy ngân đằng
sau gương, cào sạch rồi mới đưa gương cho Nhị Hổ, "Nhìn lại xem, giờ
ngươi thấy gì?"
Lúc này gương đã trở thành tấm kính, Nhị Hổ cầm lấy, nhìn vào "gương" đáp: "Thấy anh trai, Tiểu Lam Tử, Tiểu Trúc Tử, Tiểu Mai Tử, Tiểu Cát
Tử và cả cách cách nữa."
"Trong tay ngươi bây giờ không còn là 'gương' mà là 'kính', điểm khác biệt giữa gương và kính là lớp bạc mỏng bôi ở mặt sau, nhưng chính chút bạc ít ỏi này lại khiến các ngươi chỉ nhìn thấy bản thân mình, không
nhìn thấy người khác."
Nghe Tâm Di nói vậy, sáu người đều lặng thinh, cúi gằm đầu.
Tâm Di thấy đã đến lúc nên dạy bọn họ bài học nho nhỏ bèn nói: "Chúng ta cùng chơi một trò chơi, các ngươi đợi chút, ta đi lấy vài thứ." Nói
rồi chạy ra cửa.
Không bao lâu đã thấy Tâm Di bê vào một cái bình thân to miệng nhỏ,
đặt lên bàn, nói với sáu người: "Trong bình này có sáu quả bóng nhỏ đại
diện cho sáu người các ngươi, trên mỗi quả bóng ta đã buộc sẵn một sợi
dây, các ngươi mỗi người cầm lấy một sợi."
Sáu người không biết Tâm Di định làm gì, cũng không có gan hỏi, chỉ lặng lẽ làm theo.
"Giả sử chiếc bình này là một miệng giếng cạn, các ngươi đều đang ở
dưới giếng, đột nhiên nước dâng lên từ đáy giếng, nhưng miệng giếng lại
quá hẹp, chỉ vừa một người qua, các ngươi phải dùng cách nhanh nhất
thoát thân, đợi ta ra hiệu các ngươi bắt đầu kéo dây." Trò này vốn Tâm
Di lấy từ một bộ phim thuộc hàng "đồ cổ".
Nghe Tâm Di nói thế, sáu người nắm chặt lấy đầu dây, vẻ mặt vô cùng
căng thẳng, chỉ đợi Tâm Di ra hiệu. Tâm Di vừa hét "bắt đầu", bọn họ lập tức kéo dây, kết quả đều bị kẹt cứng ở miệng bình, không ai kéo ra
được.
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán, Tâm Di mặt mày chả biểu hiện
chút xíu thái độ gì, chỉ nói : "Chết đuối hết, lại lần nữa, chuẩn bị,
bắt đầu!"
Hệt như lần trước, cả sáu đồng thời kéo dây, có ai thoát ra được mới lạ.
"Chết tiếp." Tâm Di giễu.
Nhị Hổ không khỏi sốt ruột, nói: "Cách cách để bọn thuộc hạ thương lượng chút."
"Được!" Vốn đích ngắm của Tâm Di chỉ là mong bọn họ đoàn kết lại.
Sáu người chạy ra một góc thì thầm bàn bạc, to nhỏ một hồi, lúc sau
mới quay lại bàn, Nhị Hổ nói với Tâm Di: "Cách cách, lần này nhất định
thành công."
"Tốt, chuẩn bị... bắt đầu!" Tâm Di phát lệnh.
Lần này Tiểu Trúc Tử kéo ra đầu tiên, tiếp đến là Tiểu Cát Tử, Tiểu
Mai Tử, Tiểu Lam Tử, Nhị Hổ và Đại Hổ. Cả bọn nhảy cẫng lên, la hét hoan hô:
"Thành công rồi, thành công rồi!"
Tâm Di cười hỏi: "Sao lại xếp theo thứ tự này?"
Nhị Hổ chỉ vào Tiểu Trúc Tử: "Tiểu Trúc Tử nhỏ nhất nên để cậu ta lên trước."
Tiểu Lam Tử tiếp: "Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử là con gái."
Đại Hổ cũng góp lời: "Thuộc hạ lớn tuổi nhất nên lên sau cùng."
"Nếu các ngươi đều đã hiểu chắc không cần ta phải giảng đạo lý nữa
nhỉ!" Tâm Di quả thực rất vui vì bọn họ biết đoàn kết, nhường nhịn nhau.
Tiểu Trúc Tử lập tức quay sang xin lỗi Đại Hổ: "Xin lỗi huynh nhé, Đại Hổ, đệ không nên cắn huynh."
Đại Hổ cũng thấy ngại, nói: "Là huynh lôi tóc đệ trước."
Nhị Hổ bê bát bạc đến bên Tiểu Trúc Tử: "Tiểu Trúc Tử, cho cậu đấy."
T