
iểu Trúc Tử lại đưa cho Tiểu Lam Tử: "Huynh cầm đi, đệ biết huynh cũng thích nó."
Tiểu Lam Tử khiêm nhường đáp: "Huynh có một đôi đũa bạc rồi."
"Vừa hay thành một bộ!" Tiểu Trúc Tử nhét bằng được bát bạc vào tay Tiểu Lam Tử mới thôi.
"Thế mới phải chứ!" Tâm Di bước đến bên bọn họ, "Tu hành trăm năm mới được đồng hội đồng thuyền, chúng ta có thể gặp gỡ chính là một loại
duyên phận. Đã sống dưới cùng một mái nhà, ta mong mọi người có thể hòa
thuận yêu thương nhau như anh chị em ruột thịt." Dứt lời giơ tay ra, sáu người đưa mắt nhìn nhau, lần lượt đặt tay mình lên.
Vì hầu như ngày nào cũng đi dự yến nên hơn một tháng trời nay Tâm Di
không thò mặt đến chỗ Khang Hy khiến đức hoàng thượng Khang Hy vô
cùng... bức xúc.
Hôm nay, tại Nam thư phòng, Khang Hy nhìn người này không thuận mắt,
ngó việc kia không vừa ý, báo hại người đến bẩm việc, dâng tấu lo lắng
không yên đã đành mà kẻ hầu người hạ xung quanh cũng nơm nớp run sợ.
Trong bụng Lý Đức Toàn thừa biết lý do vì sao, khó khăn lắm mới ngơi ra
được một lúc, liền ba chân bốn cẳng chạy đến Di Uyển kiếm Tâm Di.
"Chao, may mà cách cách vẫn còn đây!" Lý Đức Toàn như người chết đuối vớ được cọc.
"Lý công công đến vừa hay, muộn chút nữa là Tâm Di đi rồi."
"Hôm nay cách cách đừng đi đâu hết, đến chỗ hoàng thượng ngồi một lúc đi!" Lý Đức Toàn vừa lau mồ hôi vừa nói.
Tiểu Trúc Tử dâng trà lên, nói xen vào: "Lý tổng quản, đằng sau có
người rượt hay sao mà ngài chạy gấp thế." "Chu tổng quản" ăn nói càng
ngày càng vô phép vô tắc, đương nhiên Tâm Di là ngoại lệ.
"Ra chỗ khác, nhóc con, đừng làm rối thêm."
"Hoàng thượng có chuyện gì ư?" Tâm Di hỏi thẳng.
"Hoàng thượng vẫn khỏe, chỉ có điều tâm trạng không được tốt, lâu lắm rồi cách cách không đến chỗ hoàng thượng còn gì."
"Rõ rồi, hôm nay mà không đi chắc các ngươi gặp họa hết." Tâm Di nói.
"Đa tạ cách cách thương xót bọn nô tài." Lý Đức Toàn hướng về phía Tâm Di đáp tạ.
Lát sau Tâm Di đã đứng trước Nam thư phòng, cô nàng vừa nhảy vào cửa
liền hét: "Hoàng thượng! Tâm Di nhớ Ngài ghê!" Đây chính là chiêu thứ
nhất – Mê hồn đại pháp.
Cung nữ, thái giám đứng hầu trong Nam thư phòng thấy Tâm Di đến bèn
thở phào nhẹ nhõm, rất biết điều hành lễ rút lui cả. Khang Hy nhìn thấy
Tâm Di là mừng nhưng vẫn cố tình nghiêm sắc mặt: "Bao lâu rồi ngươi không đến trò chuyện cùng trẫm?"
"Tâm Di bận mà!"
Khang Hy liếc Tâm Di một cái: "Ngươi bận? Ngươi bận hơn cả trẫm?!"
"Hoàng thượng ngày bận trăm công nghìn việc, vì quốc gia đại sự lao
tâm khổ trí, Tâm Di sao dám bì với Ngài chứ?" Tâm Di khẽ kéo tay áo Kang
Hi, lắc qua lắc lại. Đây là chiêu thứ hai – Làm nũng.
"Thôi đi, quốc gia đại sự của trẫm sao bằng việc ngươi đi từng nhà dự yến, nhận quà."
Tâm Di nhe răng cười: "Nhận hay không cũng thế cả, dại gì không nhận
chứ, đều do bọn họ chủ động đến tận cửa mời, dâng quà đến tận tay, Tâm
Di còn chê quà của bọn họ không hợp ý ấy!"
"Ngươi đã ăn nhà người ta lại nhận quà của người ta, dù gì cũng nên
khách sáo chút, nói thế nào thì bọn họ cũng là đại thần nhất, nhị phẩm
trong triều, bị ngươi chơi xỏ đến mức đó mất mặt lắm." Khang Hy phải xấu hổ thay cho đám đại thần của mình.
Tâm Di vẫn như không có chuyện gì xảy ra: "Này gọi là 'Chu Du đánh Hoàng Cái (1), người muốn đánh, kẻ nguyện nhận'."
"Hình như trẫm quá cưng chiều ngươi rồi?!"
"Hoàng thượng không cưng Tâm Di, Tâm Di sẽ bị người ta bắt nạt đấy!
Hoàng thượng, Ngài đành lòng ư?" Vừa nói vừa đấm lưng cho Khang Hy.
Chiêu thứ ba đã ra rồi.
Nghe xong Khang Hy thật không biết nên khóc hay nên cười nhưng cũng
chẳng tức giận: "Rốt cuộc thì ai bắt nạt ai, là đại thần cốt cán của
trẫm bị ngươi bắt nạt mới đúng."
"Đại thần cốt cán đích thực mới không đến nịnh bợ Tâm Di, Tâm Di đâu
có nhận được thiệp của Trương Đình Ngọc." Tâm Di nói một cách nghiêm
túc,
"Phàm những ai mời cơm Tâm Di ít nhiều đều có mục đích riêng không
thể để lộ với người khác, thân là thần tử, trên nên báo đáp triều đình,
dưới nên vì lê dân bách tính mưu cầu no ấm, thử hỏi hiện giờ tâm tư bọn
họ đều dùng vào đâu? Người nào người nấy chỉ biết toan tính chuyện thăng quan tiến chức, phát tài phát lộc."
Khang Hy lắc đầu bất lực: "Trẫm sớm biết sẽ có người tìm ngươi cầu cạnh nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy."
"Hoàng thượng, Tâm Di không phải cô nhóc ngây thơ, không hiểu việc
đời, con gái bọn cháu thời đại đó không như đây – chẳng được bước chân
ra cửa, chỉ luẩn quẩn trong bốn bức tường. Bọn cháu hòa nhập vào xã hội, tự do giao lưu tiếp xúc, những gì đã, đang và sẽ trải nghiệm, đối mặt
đều vượt quá sức tưởng tượng của các ngài, nghĩ Tâm Di là nữ nhi dễ gạt
là sai sót trầm trọng."
"Số người xem nhẹ ngươi có vẻ không ít nhỉ, ai... tất cả a ca đều mời ngươi rồi?"
"Chưa đâu, vẫn còn một người, cháu đang đợi người đó đây, chắc chỉ hai, ba ngày nữa thôi!"
Khang Hy "hứ" một tiếng: "Coi coi, trẫm sinh ra loại con cái gì, người nào người nấy cũng chỉ nhăm nhe cái ghế này của trẫm."
Tâm Di khẽ vỗ tay ghế, an ủi: "Hoàng thượng, cũng tại chiếc ghế này quá mê hoặc lòng người."
"Được rồi, được rồi,